Trong lòng Âm Thế Hùng vang lên một hồi chuông cảnh báo. Anh ta lắc lắc đầu, còn tưởng mình bị ảo giác sau cả đêm không ngủ.
Rốt cuộc hôm nay là chủ nhật hay thứ hai vậy?
Sao anh ta lại nhìn thấy Niệm Chi trong căng tin của trường chứ?
Chẳng lẽ sang thứ hai rồi sao?
Không phải mình thức một đêm, mà là đã thức suốt một ngày một đêm sao?
Có lẽ vì ánh mắt của Âm Thế Hùng quá mức lộ liễu, Niệm Chi cảm nhận được nên quay sang nhìn, vừa đúng lúc mắt đối mắt với anh ta.
"Ơ? Anh Đại Hùng, anh tới đây làm gì thế ạ?" Niệm Chi tươi cười đi tới. Quan sát khuôn mặt và đôi mắt đầy mệt mỏi của Âm Thế Hùng, cô cũng như hiểu ra, "Anh thức cả đêm đấy à? Tới ăn sáng phải không? Để em gợi ý cho nhé, bánh bao thịt ở đây rất ngon, thêm một bát cháo ngô thơm ngào ngạt, một cái quẩy rán, thêm quả trứng luộc nữa, vừa đủ dinh dưỡng lại vừa khỏe mạnh."