"Sao em còn chưa ngủ?" Hoắc Thiệu Hằng nhớ lúc anh tiến vào đã là hơn mười một rưỡi đêm rồi, "Vết thương của em vẫn cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đấy. Mặc dù Trần Liệt nói không sao, nhưng ai mà biết được?"
Hoắc Thiệu Hằng đi tới, tự nhiên nắm lấy tay Cố Niệm Chi, dắt cô về bên giường.
Cố Niệm Chi ngửa mặt lên nhìn Hoắc Thiệu Hằng, ánh mắt chăm chú và tĩnh mịch, phát sáng rạng rỡ trong bóng tối, lóa mắt giống như một viên đá Hắc Diệu hạng nhất. Nhưng có lẽ vì đang trong bóng tối nên đôi mắt cô không được óng ánh trong suốt như lúc ban ngày, mà đen kịt, nhìn không thấy đáy.
Hoắc Thiệu Hằng không kìm lòng được, ôm chặt lấy eo cô, cúi người xuống hôn lên mí mắt cô.
Thân thể Cố Niệm Chi không chịu nổi sức lực mạnh mẽ như thế này của Hoắc Thiệu Hằng, mềm nhũn như cành liễu bị kéo ngửa về phía sau.
Hoắc Thiệu Hằng hôn từ mắt cô xuống, hôn qua sống mũi nhỏ cao thẳng, tới bên trên đôi môi đỏ thắm của cô.