Là sân huấn luyện được hoan nghênh nhất, cũng thầu luôn khoảng thu nhập quan trọng nhất của Chiến Võ hệ, phòng Dung Nham này đúng là có điểm đặc biệt của nó. Sâu trong lòng đất bên dưới nó ẩn chứa một dòng dung nham nóng chảy, nó chạy quanh cả ngọn núi, xuống dưới nữa thì vòng quanh đáy hồ Thanh Mộc.
Nó cũng có lai lịch lâu đời, trong sử sách có nói, nghìn năm trước nơi đây không có hồ nước, chỉ có một ngọn núi lửa tiếng tăm lẫy lừng.
Qua nghìn năm địa thế thay đổi nên mới tạo thành hồ Thanh Mộc, còn núi lửa kia cũng bị chôn vùi. Mãi cho đến khi đạo viện Phiêu Miễu được xây dựng, lại trải qua kỷ linh nguyên thì mới có đủ sức dẫn mạch dung nham tạo thành phòng Dung Nham này.
Nơi này có phạm vi khá lớn, nhìn từ xa trông giống như một cái đầu thú khổng lồ.
Ở mi tâm của cái đầu thú này có một đồ đằng hình ngọn lửa. Dù trong màn đêm nhưng trông cứ như mãi mãi không tắt mà từ chỗ cái miệng thú kia đi sâu vào lòng núi Chiến Võ hệ thì có hơn trăm phòng tu luyện khép kín.
Trong mỗi phong tu luyện đều có trận pháp, một khi khởi động thì có thể khống chế dẫn nhập địa hỏa đến đây, khiến cho nhiệt độ trong phòng tu luyện nháy mắt lên đến mức độ kinh người.
Thế nên, phần lớn người đến phòng Dung Nham này toàn là Khí Huyết đại viên mãn cả. Họ muốn nhờ nhiệt độ cực cao ở nơi này để ép buộc bản thân phong bế tất cả lỗ chân lông, giúp bản thân tiến vào đẳng cấp phong Thân.
Dù sao thì ba đẳng cấp của Cổ Võ cảnh đều là đặt nền tảng, biến thân thể của mình thành hoàn mỹ vô khuyết, trong đó Khí Huyết làm căn nguyên, chèo chống qua được biến hóa kinh người khi phàm nhân muốn vượt long môn.
Còn Phong Thân chính là phong bế tất cả lỗ chân lông toàn thân, khiến cho trong ngoài tách biệt, tụ thành nhất thể, đồng thời cũng làm cho Khí Huyết của bản thân không bị tiết ra ngoài, sau khi khống chế nó kỹ càng thì chẳng những lực bạo phát vượt xa Khí Huyết, mà còn có thể tiếp tục cất bước đi lên đẳng cấp Bổ Mạch.
Cũng vì đặc điểm này của Phong Thân cảnh cho nên ở một mức độ nào đó, hiệu quả giúp ích của phòng Dung Nham này quả thật rất tuyệt vời. Thậm chí xét về mặt lý luận thì nếu có thể kiên trì đủ lâu, làm tới bến, mở hỏa mạch đến mức độ nhất định kia, hoặc là sẽ bị nhiệt độ đó làm cho bỏng chết, hoặc là sẽ thành công Phong Thân, đột phá Khí Huyết!
Chỉ có điều, loại người liều cỡ đó không có nhiều, bình thường có thể kiên trì hơn một canh giờ đã là lợi hại lắm rồi. Dù là Trác Nhất Phàm thì cũng chỉ có thể ngồi được ba canh giờ mà thôi.
Từ khi bắt đầu kỷ linh nguyên đến nay, đã hơn 30 năm rồi nhưng đạo viện Phiêu Miễu cũng chỉ có một người tạo nên thần thoại không thể lật đổ, người này đã bế quan suốt ba ngày ba đêm ở trong phòng Dung Nham này.
Thân phận của hắn chính là Tổng thống Liên bang nhiệm kỳ trước. Nghe nói năm đó, sau khi hắn đi ra khỏi phòng Dung Nham thì đã nói ra một câu khiến toàn bộ đạo viện Phiêu Miễu chấn động, đến nay còn được liệt vào hàng danh ngôn, được vô số người khen ngợi.
"Ta đã ngộ đạo!"
Lúc này đang là nửa đêm, khi thân ảnh của Vương Bảo Nhạc lăn vèo vèo đến thì trực tiếp chui vào bên trong miệng thú. Ở phòng Dung Nham này vẫn có rất nhiều người đang tu luyện, mặc dù số lượng ít hơn ban ngày nhưng phòng tu luyện cũng sắp kín cả rồi. Trên tấm bảng hiển thị ở bên ngoài chỉ còn bảy tám phòng tu luyện trống đang sáng đèn.
Gần chỗ đầu thú cũng có người ra ra vào vào, thực tế thì nơi này chẳng cần ai đứng giữ cửa, bất kỳ phòng bế quan nào ở bên trong cũng cần phải có thẻ học sinh của Đạo viện chứng minh xong mới vào được.
Về phần số Linh Thạch phải trả cũng được tính qua thẻ chứng minh cả. Đến nay, vẫn chưa có người nào dám xù tiền của đám đực rựa một lòng tu luyện Cổ Võ của Chiến Võ hệ cả.
Mặc dù bên ngoài phòng Dung Nham cũng có học sinh ra vào nhưng tốc độ của Vương Bảo Nhạc quá nhanh nên phần lớn người ta chỉ cảm giác có một cơn gió thổi qua, loáng thoáng trông thấy một cái bóng béo tròn trùng trục đỏ chót lướt qua, chưa kịp nhìn rõ thì đối phương đã mất dạng.
Bất quá Vương Bảo Nhạc vẫn quá xem thường sức ảnh hưởng của bản thân mình rồi...
"Hình như ta thấy một quả cầu thịt màu đỏ..."
"Trông quen phết nhờ... Ta nhớ loáng thoáng ở đâu đấy rồi."
Bên ngoài phòng Dung Nham có vài học sinh Chiến Võ hệ đang định rời đi đều giật thót tim, bọn họ nhìn nhau một cái rồi đồng loạt mở to hai mắt.
"Vương Bảo Nhạc! Hắn lại phì ra nữa rồi à?"
Trong lúc bên ngoài ồ lên thì Vương Bảo Nhạc đã chạy thẳng vào tít bên trong miệng thú, tìm một căn phòng tu luyện trống xong thì hắn vội lấy ngọc bài chứng minh thân phận của mình ra, khó khăn lắm mới lách đống mỡ trên người chui vào trong phòng được. Lúc này hắn mới thở dài một hơi rồi đóng cửa lại.
"Nếu mình mà phì thêm chút nữa là không chui vào nổi rồi..."
Hắn xoa xoa cái bụng bị chen đến phát đau của mình, trong lòng càng bi phẫn hơn.
Phòng tu luyện này không lớn lắm, chỉ có diện tích chưa tới 10m2, mấy học sinh khác mà vào thì có vẻ khá rộng rãi nhưng sau khi Vương Bảo Nhạc ngồi xuống dõi mắt nhìn quanh thì có cảm giác y như mình đang ngồi trong một cái lồng bé tí tẹo.
Loại cảm giác này làm cho hắn thấy ngột ngạt, bất giác định với lấy đồ ăn nhai cho đỡ ngộp nhưng hắn lại phát hiện ban nãy chạy đi vội quá nên không kịp mang theo đồ ăn, thế là hắn lại càng tức hơn.
"Ta phải giảm cân!"
Vương Bảo Nhạc cắn răng, thở hồng hộc mò chỗ điều khiển trận pháp của nơi này ấn vào một cái, thế là hơi nóng thoắt cái đã phủ kín toàn bộ mật thất, thậm chí ngoại trừ chỗ ngồi ở giữa có vẻ bình thường ra thì những nơi khác dần dần biến thành màu đỏ rực.
Trong nhiệt độ thế này, mặc dù vẫn có thể hít thở nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn thấy hơi ngộp, phải chờ thật lâu mới thấy đỡ hơn, nhưng mồ hôi vẫn vã ra như tắm.
Người ta vào đây là để thử phong bế lỗ chân lông, còn Vương Bảo Nhạc thì lại khác, hắn là đang cố gắng thả lỏng toàn thân, khiến cho toàn bộ lỗ chân lông nở to ra hấp thu hơi nóng...
"Chưa đủ!"
Vương Bảo Nhạc lau mồ hơi, sau khi thử cảm thụ mớ mỡ trong người xong thì lại chỉnh nhiệt độ thêm, thế là nhiệt độ vốn đang cực nóng trong này lại nâng cao thêm nữa.
Nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn thấy không đủ, vậy nên hắn lần lượt chỉnh nhiệt độ tiếp, mãi cho đến khi ngay cả vách tường xung quanh cũng đỏ rực lên mới thôi. Mặc dù miệng đắng lưỡi khô, thậm chí lục phủ ngũ tạng giống như sắp bị luộc chín đến nơi nhưng hắn lại vui mừng phát hiện sau khi nhiệt độ này tiến vào qua lỗ chân lông thì đám mỡ trên người hắn đang dần dần xuất hiện dấu hiệu tan ra.
"Đúng là ông trời có mắt!"
Vương Bảo Nhạc lập tức kích động hẳn lên, hắn vội giữ nhiệt độ này, nhắm mắt lại ngồi im ở đó cảm thụ quá trình mỡ tan ra trong giày vò.
Mặc dù nhiệt độ hiện tại cực cao khiến cho hắn cảm giác mình sắp bị hấp chín đến nơi nhưng khoái cảm nhìn đám mỡ trên người dần dần giảm bớt vẫn khiến hắn cắn răng kiên trì trong niềm hân hoan vui sướng.
Một canh giờ sau, Vương Bảo Nhạc vẫn còn đang kiên trì, rồi lại hai canh giờ, ba canh giờ trôi qua... Bên ngoài trời đã sáng.
Trong phòng Dung Nham của Chiến Võ hệ không thiếu học sinh, sáng sớm mỗi ngày đều có một đám đông ơi là đông đứng xếp hàng chờ đến lượt, chưa từng giảm bớt. Lúc này, mọi người cũng đang đứng xếp hàng chứ không hề sốt ruột bởi vì phòng Dung Nham này có hơn một trăm căn phòng, phần lớn mọi người đi vào xong thì chưa tới một canh giờ sẽ chịu hết nổi ngay.
Thế là nhanh chóng có người lục tục đi ra, sau đó lại có người lần lượt bước vào, trong lúc chờ đợi mà chán quá thì bắt chuyện với nhau hoặc nhìn lên bảng hiện thị bên trên, chỉ cần một cái tắt đèn thì chứng tỏ có người đi ra.
Dần dà đến giữa trưa rồi lại đến chiều tà, từng nhóm học sinh thay phiên nhau ra vào. Lúc này, có một học sinh khá tinh mắt và nhạy bén đứng chờ ở phía sau chờ lâu quá mới phát hiện một chuyện lạ.
"Quái thật, hình như... đèn của phòng 39 chưa tắt bao giờ thì phải, các ngươi có ai từng thấy nó tắt chưa?"
Hắn vốn cũng vì kinh ngạc nên mới nói một câu với bạn học đứng kế bên nhưng dần dần mọi người bên cạnh thử nhớ lại xem sao thì đều nhận ra đèn của phòng đó chưa tắt bao giờ, thế là đám học sinh bên ngoài phòng Dung Nham lập tức giật nảy mình.
Nhất là khi bọn họ tò mò để ý kỹ hơn, phát hiện đã một lúc lâu trôi qua rồi mà đèn của phòng 39 vẫn còn sáng trưng thì trong lòng lập tức rung động dữ dội không biết phải nói gì.
"Các ngươi nhìn phòng 39 đi kìa! Mẹ ơi, ta nhìn suốt hai canh giờ rồi nhưng nó chưa tắt lần nào luôn. Ta nhớ ban sáng nó cũng chưa từng tắt đấy!"
"Thế cơ á?"
"Các ngươi bị hoa mắt đấy à, sao mà thế được, người ngồi lâu nhất là Trác Nhất Phàm đấy, mà hắn cũng chỉ được có ba canh giờ thôi."
Thế là mọi người đều bàn tán xôm hẳn lên, mấy hiện tượng hiếm có thế này lập tức khiến cho nhiều người tò mò hơn, vậy nên có một đám người nhiều chuyện hôm nay không thèm đi tu luyện mà ngồi lì bên ngoài phòng Dung Nham để nhìn.
Hô hấp của bọn họ trở nên dồn dập hơn, hai mắt dần dần mở to hơn...
Mãi đến khi qua mấy canh giờ nữa, đêm đã về khuya mà số lượng học sinh bên ngoài phòng Dung Nham lại càng lúc càng đông, dõi mắt nhìn qua thì phải có hơn mấy trăm người. Ai nấy đều đần mặt trợn mắt há mồm như thể gặp quỷ vậy. Tiếng bàn tán xôn xao vang lên không dứt, có người thì lập tức truyền âm báo cho bạn bè của mình, thậm chí chuyện này còn khiến linh võng bùng nổ.
"Phòng Dung Nham Chiến Võ hệ xuất hiện trâu bò!"
"Căn cứ theo tính toán sơ sơ của mọi người thì tên trâu bò ngồi trong phòng 39 của phòng Dung Nham bên Chiến Võ hệ đã sắp kiên trì qua mười canh giờ rồi!"
"Phá kỷ lục rồi, hắn đã hoàn toàn phá vỡ kỷ lục của Trác Nhất Phàm rồi!"
Mấy bài post mới trên linh võng nháy mắt đã truyền khắp đảo Hạ Viện. Sau khi đám học sinh các hệ nhìn thấy thì đều hít sâu một hơi bởi vì danh tiếng của phòng Dung Nham không ai không biết. Mà trâu bò liều mạng ở trong đó được hơn mười canh giờ thì xưa nay chỉ có một người, nay là người thứ hai!
Nếu như bây giờ mà đèn của phòng 39 tắt thì cũng thôi đi, nhưng trong lúc gần như toàn bộ người của đảo Hạ Viện đều đang chú ý tới tình hình bên này thì đèn của phòng 39 vẫn sáng đến tận bình minh!
Thế là toàn bộ đảo Hạ Viện đã hoàn toàn bùng nổ, ngay cả các lão sư cũng chú ý tới, càng khỏi nói đến những học sinh khác. Giờ chẳng còn ai thiết tha chui vào phòng Dung Nham nữa, toàn bộ đều đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào đèn hiển thị sáng trưng của phòng 39.
"Trời má ơi, sắp hai ngày rồi kìa..."
"Đây là muốn khiêu chiến với kỷ lục của Tổng thống Liên bang tiền nhiệm luôn mà!"
"Hắn là ai thế, ta treo thưởng 10 Linh Thạch, phàm là ai có manh mối, một khi xác định thì ta sẽ đưa ngay!"
Dù là trong hiện thực hay linh võng thì đều bộc phát đủ loại bàn tán. Thế là rốt cuộc cũng có mấy học Chiến Võ hệ có mặt ở bên ngoài phòng Dung Nham đêm hôm trước post bài lên linh võng!
"Cái tên trâu bò trong phòng 39 của phòng Dung Nham chính là... Vương Bảo Nhạc Pháp Binh hệ!"
"Ta thề luôn, ta tận mắt nhìn thấy hắn mặc đồ đặc chiêu lăn thẳng vô trong đó!"
Lời này vừa lên thì mấy hệ pháp chỉ nửa tin nửa ngờ thôi nhưng đám học sinh Chiến Võ hệ từng bị Vương Bảo Nhạc đả kích thì lại triệt để bùng nổ, nhất là đám Trác Nhất Phàm thì lại càng nóng máu hơn, chạy thẳng đến chỗ phòng Dung Nham.
"Tên Vương béo chết tiệt kia, núi Cảnh Vân bên Ngự Thú hệ ngươi không đến, Bát Bảo đồ của Trận Văn hệ ngươi cũng không đi, Băng Hàn lâu của Cơ Quan hệ ngươi cũng lờ đẹp. Ngươi thế này rõ ràng là chuyên môn nhằm vào Chiến Võ hệ của bọn này mà, tưởng Chiến Võ hệ bọn này dễ bắt nạt à!"
Theo bọn họ thấy thì Vương Bảo Nhạc làm thế này chính là tiếp tục khiêu khích sau chạy bộ và cử tạ đây mà!