Chereads / Tam Thốn Nhân Gian / Chapter 21 - Chương 21: Gọi ba ba đi!

Chapter 21 - Chương 21: Gọi ba ba đi!

Trong tiếng xùy xùy của mọi người, gã to con bị Vương Bảo Nhạc bẻ ngón tay run lẩy bẩy, hai mắt rơm rớm. Thật sự là cái loại đau đớn thấu tim khi bị người ta bẻ ngón tay này làm cho hắn sắp phát điên lên rồi.

Loại đau đớn này rất khó mà hình dung, cứ như toàn thân rã rời không có chút sức nào, chỉ có cơn đau đớn ào ào ập tới như sóng vỗ từ đầu ngón tay khiến cho da đầu của người ta giật tưng tưng, chỉ hận vì sao lại mọc ngón tay làm gì...

Loại trải nghiệm này khiến cho hắn hối hận muốn chết nhưng lại không dám để lộ ra. Thậm chí, thân thể cũng nhịn không được mà phối hợp với Vương Bảo Nhạc, sợ Vương Bảo Nhạc mà mạnh tay một phát là bẻ gãy ngón tay của mình. nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi bực dọc không phục dữ dội.

Dù sao thì đổi lại là ai cũng thế, lúc đánh nhau mà bị bẻ tay thế này cũng chẳng cam lòng gì. Nếu như có thể thì hắn thật sự muốn há miệng cắn xé thịt mỡ trên người Vương Bảo Nhạc luôn cho rồi... Nhưng bây giờ ngón tay của hắn đang nằm trong tay của Vương Bảo Nhạc nên hắn chỉ có thể thầm mắng to một tiếng vỗ sỉ, nghiến muốn vỡ hết cả răng, vội vàng xin tha.

"Buông tay ra, đau quá... Ta... Ta nhận thua!!"

"Thế mới là bé ngoan."

Vương Bảo Nhạc cảm giác mình không phải loại hỗn đản được nước còn lấn tới, thế là cảm thấy mỹ mãn buông tay ra, đi ra khỏi lôi đài trong ánh mắt tức giận của gã to con nọ.

Trong lòng vui vẻ vô cùng, tựa như những đau khổ phải chịu lúc trước khi bị thân ảnh luyện tập lớn kia chà đạp đã được phát tiết phần nào. Cảm giác này khiến hắn cảm thấy câu lạc bộ đấu vật tự do này đúng là tuyệt vời.

"Thua dưới tuyệt chiêu của ta không phải lỗi của ngươi. Chỉ có thể trách ta quá mạnh mà thôi."

Vương Bảo Nhạc cảm khái không thôi, trông rất giống kiểu như ta đây là thiên hạ vô địch. Chẳng lẽ tên béo này quên cảnh lúc trước mình bị bẻ ngón tay kêu la oai oái hay sao. Giờ này hắn đang sung sướng lắm nên tự động quên đi quá khứ khổ đau khi luyện chiêu này.

Nếu như ánh mắt mà có thể giết người thì bây giờ Vương Bảo Nhạc nhất định đã bị ánh mắt của gã to con kia bắn cho nghìn vạn mũi tên để giải tỏa mối hận đau thấu tim khi bị bẻ ngón tay rồi.

Hắn vừa mới đi ra khỏi lôi đài thì đám người đang đứng bên ngoài lôi đài quan sát trận chiến ấy đều lớn tiếng xùy thật mạnh, có điều mấy chuyện này đều bị Vương Bảo Nhạc tự động lờ tịt đi không nghe thấy.

Lúc này hắn đang hưng phấn tột cùng, nổi hứng chạy đi tìm lôi đài, thế là nhanh chóng tìm thấy một chỗ khác, sau khi nhìn một hồi thì hắn bước lên.

Đối thủ của hắn là một thiếu niên ngông cuồng, sau khi thấy Vương Bảo Nhạc đi lên thì lập tức lạnh giọng mở lời:

"Hãy xưng tên ra đi!"

Vương Bảo Nhạc mở mắt, lúc trước hắn đã thấy thiếu niên này ra tay, biết được tốc độ của đối phương rất nhanh, cực kỳ linh hoạt. Tính ra, một khi đối phương co giò chạy thì tốn công đuổi theo lắm, tốc nhất là nghĩ cách để đối phương tụ mình tới. Lúc này, hắn nghe thế thì ánh mắt lóe lên, lộ ra vẻ mặt trông khá chân chất hiền lành, ôm quyền cúi đầu.

"Tại hạ..."

Không đợi Vương Bảo Nhạc nói xong thì ánh mắt của thiếu niên kia lóe lên, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường nhạo báng, thân thể nhào lên với tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã chạy tới bên cạnh Vương Bảo Nhạc tung ra một quyền.

"Chơi chiêu với ông đây à?"

Mắt của Vương Bảo Nhạc cũng sáng lên, chẳng những không né tránh mà thân thể còn bước tới, giống như một ngọn núi nhỏ nhào về phía thiếu niên, trực tiếp đâm sầm lên, miệng thì điên cuồng gào to.

"Tới đi, có ngon thì đánh chính diện với ta đây này!"

Thiếu niên cười lạnh, nhìn như bước loạng choạng nhưng lại xảo diệu tránh thoát Vương Bảo Nhạc luồn ra sau lưng hắn.

"Đã béo rồi còn muốn tặng không Linh Thạch cho ta như thế đúng là làm khó ngươi."

Thiếu niên vừa giễu vừa giơ tay phải đánh một quyền về phía sau lưng của Vương Bảo Nhạc.

Chỉ là một quyền này còn chưa kịp đánh trúng thì trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc lập tức bùng lên một lực hút cực mạnh, dẫn dắt thân thể của thiếu niên kia khựng lại một chút. Trong nháy mắt khi thiếu niên khựng lại lẫn biến sắc thì thân thể của Vương Bảo Nhạc đã trực tiếp xoay qua, tay phải mang theo lực hút mạnh mẽ hơn, xoay lại túm một phát chộp lấy ngón tay của thiếu niên nọ, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, bẻ ngược lên trên một cái, miệng còn rống to.

"Quỳ xuống!"

Thiếu niên kia hét thảm một tiếng, thân thể nháy mắt như nhũn ra. Hắn chỉ cảm thấy có một cơn đau đớn dữ dội ập đến cùng với tiếng quát của Vương Bảo Nhạc. Cơn đau kia như điều khiển thân thể của hắn, khiến hắn vô thức quỳ xuống cái bịch.

"Buông ra, đau quá, đau quá!!"

"Ông đây ghét nhất mấy đứa chơi chiêu nhé! Mau nhận thua rồi gọi ba ba đi!"

Vương Bảo Nhạc trừng mắt.

Trong lòng thiếu niên tức muốn phát điên, đang định mắng to nhưng Vương Bảo Nhạc vừa dùng sức một cái thì âm thanh phát ra từ miệng của thiếu niên lập tức biến thành tiếng kêu la thảm thiết, hắn vội hô to.

"Ba ba ơi, ba ba ơi, ta sai rồi! Ta nhận thua!"

Vương Bảo Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân sung sướng lâng lâng, hắn cười ha hả buông tay ra, đắc ý đi xuống lôi đài tìm kiếm mục tiêu luyện tập tiếp theo.

Thiếu niên đứng trên lôi đài xoa ngón tay tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng của Vương Bảo Nhạc nhưng không thể làm được gì khác. Chỉ là trong lòng cũng dâng tràn cảm giác không phục.

Mà trận chiến này cũng bị đám người xung quanh chú ý đến, dần dần khiến cho một phạm vi nhỏ ghé mắt. Thậm chí, có một người liên tục nhìn thấy Vương Bảo Nhạc đánh với hai người, vẻ mặt càng lúc càng quái lạ.

"Tên béo này đến đây là để bẻ ngón tay à?"

"Chơi hiểm thế, cứ lên là lại bẻ ngón tay..."

Trong sự chú ý của đám người nho nhỏ này, Vương Bảo Nhạc bắt đầu cuộc chiến thứ ba, cuộc chiến thứ tư, cuộc chiến thứ năm... Hắn càng đánh càng hăng máu, động tác cũng ngày càng thuần thục hơn. Từ ban đầu cần một quãng thời gian mới có thể bẻ được ngón tay, đến sau cùng, dù gặp phải người nào cũng thế, chỉ cần ra tay với hắn thì nhất định sẽ bị hắn bẻ được ngón tay chỉ trong nháy mắt, không hụt phát nào.

Toàn bộ quá trình này đã để lại vô số tiếng kêu la thảm thiết trong câu lạc bộ...

"Má ơi, buông tay!"

"Đau quá đau quá đi!!"

"Thằng nhãi vô sỉ này, có ngon thì chú mày đừng có bẻ ngón tay!"

"Buông tay đi... Ba ba ơi, con sai rồi, con nhận thua..."

Vốn là một câu lạc bộ đấu vật tự do đường hoàng, bởi vì sự xuất hiện của Vương Bảo Nhạc mà lập tức đổi mùi ngay. Theo vô số tiếng kêu la thảm thiết lần lượt vang lên, số lượng người xung quanh để ý đến Vương Bảo Nhạc ngày càng nhiều hơn. Từng đợt bàn tán xôn xao vang lên khắp nơi, thu hút sự chú ý của rất nhiều người khác.

"Vô sỉ quá đi mất, đê tiện quá thể!"

"Thằng nhãi béo này trông cũng không yếu mà sao cứ thích bẻ ngón tay vậy ta, còn thích ép người ta gọi hắn là ba ba nữa!"

"Chết tiệt, ngay cả ngón tay của con gái mà hắn cũng không tha..."

Trong lúc mọi người bàn tán lẫn tức giận thì Vương Bảo Nhạc lại chắp tay sau mông đi xuống lôi đài. Dù đám người xung quanh đang tức lắm nhưng hắn biết rõ luật ở đây rồi nên không chột dạ chút nào. Ngược lại, hắn còn ngẩng đầu ưỡn ngực, muốn tìm người luyện tập tiếp.

Chỉ là hắn cũng đã tạo nên một số oanh động ở nơi này nên rất nhiều lôi đài thấy hắn xuất hiện thì lập tức tái mặt đóng cửa lôi đài ngay. Điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc có phần buồn bực, cũng may mà Vương Bảo Nhạc nhanh chóng lấy cái lệnh bài thân phận của mình ở câu lạc bộ đấu vật này ra.

Ở trong này có rất nhiều tin tức khiêu chiến, điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc hớn hở hẳn lên. Vội vàng trở lại lôi đài của mình, đã có hơn mấy trăm người đến đây chờ sẵn, trong số đó có rất nhiều người Vương Bảo Nhạc đều quen thuộc. Đấy chính là tất cả đối thủ của hắn lúc trước, bao gồm cả thiếu niên lẫn gã to con ban đầu.

Sau khi bọn họ nhìn thấy Vương Bảo Nhạc quay về thì đều căm tức trừng mắt nhìn Vương Bảo Nhạc.

"Là các ngươi đó hả, đừng có gấp. Từng người một lên đi, thật lòng ta cũng hiểu tâm trạng của các ngươi lắm."

Vương Bảo Nhạc cười hơ hớ, vừa chào hỏi vừa leo lên lôi đài, hắn vừa mới quay về thì thiếu niên chơi chiêu sau này bị ép gọi ba ba lập tức lao lên.

"Thằng chết giẫm kia, ta muốn khiêu chiến với ngươi!"

Nói xong thì thiếu niên lập tức dùng tốc độ kinh người nhào về phía Vương Bảo Nhạc, trong lòng hắn cảm thấy không phục, hắn nghĩ lần trước nhất định là mình chưa chuẩn bị kỹ, lần này bảo đảm sẽ không bị bẻ ngón tay.

Chỉ là qua vài giây sau thì tiếng kêu la thảm thiết của hắn đã vang vọng khắp lôi đài.

"Ba ba, con sai rồi, con nhận thua..."

Vương Bảo Nhạc làm cái bản mặt cảm khái bẻ ngược ngón tay của thiếu niên, trong mắt mang theo vẻ tán thưởng. Hắn cảm thấy thiếu niên này rất sáng suốt, thế nên buông tay ra.

Chỉ là thiếu niên kia vừa mới bước xuống khỏi lâu đài, không đợi người khác bước lên thì hắn đã cắn chặt răng, xoay phắt lại nhào lên, mắt vằn vện tơ máu.

"Đánh lại!"

Trong lòng hắn cực kỳ không cam lòng, dù cảm giác bị bẻ ngón tay này đau đớn thật nhưng hắn cảm giác mình là học sinh Chiến Võ hệ của đạo viện Phiêu Miễu, nhất định có thể báo thù được. Lúc này hắn hét vang rồi đổi sách lược, không xài tay nữa mà xài chân...

Nhưng rõ ràng hắn vẫn xem thường Vương Bảo Nhạc quá, khi ngón tay của hắn bị Vương Bảo Nhạc túm lấy, tiếng kêu la thảm thiết lại vang vọng khắp nơi thêm lần nữa.

"Ba ba, con sai rồi..."

Cuối cùng, ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng phải giật mình bởi vì thiếu niên này đúng là giống y hệt như hắn lúc trước. Sau khi nhận thua xong thì lại nhào lên tiếp, cuối cùng hai mắt đỏ ngầu, giống như muốn cắn người vậy, làm cho Vương Bảo Nhạc cũng thấy rợn người.

Đám người đứng xung quanh càng lúc càng đông, chắc cũng phải hơn nghìn người, đám người lúc trước bị Vương Bảo Nhạc bẻ ngón tay đều nghiến răng nghiến lợi, lúc này ai nấy đều hận và khinh bỉ Vương Bảo Nhạc muốn chết.

"Vô sỉ, đúng là quá sức vô sỉ!!"

"Tên béo này chỉ biết bẻ ngón tay thôi, ai lên thịt hắn đi, ta xin bỏ ra một viên Linh Thạch!"

Trong tiếng rống tức giận của đám người này, số người tụ lại hóng hớt càng lúc càng đông, tiếng ồn ào cũng tăng lên thấy rõ, mà thiếu niên kia cũng rất phối hợp, luôn miệng hét lên ba ba...

Mãi cho đến sau cùng mười ngón tay của thiếu niên kia đều tím ngắt luôn thì hắn mới đi xuống lôi đài với vẻ mặt bí xị chẳng thiết sống nữa, sau đó nhanh chóng có người lục tục đi lên, có già có trẻ, có nam có nữ...

Hồi lâu sau, khi có một cô gái yểu điệu dù mang mặt nạ mèo con nhưng vẫn nhìn ra được bị Vương Bảo Nhạc bẻ ngón tay, sau đó khóc lóc chạy xuống thì đám người xung quanh bùng nổ.

"Ta nhịn hết nổi rồi. Hắn dám bẻ ngón tay miêu thần đáng yêu của ta, đáng chém nghìn đao!"

"Vị cao thủ nào lên tẩn con thỏ béo này một trận đi. Ta cũng xin bỏ ra một viên Linh Thạch! Nếu như có thể tháo được mặt nạ của hắn xuống thì ta lại trả thêm một viên Linh Thạch nữa!"

Vương Bảo Nhạc thấy đám người kia nổi khùng thì lập tức giật thót tim. Hắn vội đóng cửa lôi đài, đứng ở bên trong ho khan một tiếng, cảm giác nếu như vì thế mà mình tỏ vẻ sợ thì mất mặt quá, thế là hắn vỗ bụng mình nói.

"Hôm nay đến dây thôi, không đánh nữa. Đối thủ yếu quá đáng chẳng có nghĩa lý gì."

Vương Bảo Nhạc lắc đầu thở dài, mấy kẻ đứng bên ngoài càng tức giận gào to hơn, hắn bình tĩnh hô một tiếng quay về, thế là cái đài kia hạ thấp từ từ, quay về trong mật thất nọ, ngăn cách tiếng ồn ào ở bên ngoài.

"Câu lạc bộ đấu vật này đúng là chỗ tuyệt vời."

Sau khi về mật thất, Vương Bảo Nhạc thở phào một hơi, cơn hưng phấn dâng cao, hắn hớn hở tháo mặt nạ xuống nhét vào trong ngực áo, một đường khoan thai theo lối đi kia ra tới cửa chính, quay về tầng một.

Vừa mới đi ra thì hắn chợt nghe một tiếng rống to truyền đến từ trong đám người.

"Ai là con thỏ thế? Ngươi có dám bước ra đây không?"

"Con thỏ béo chết bầm kia, có ngon thì để lộ thân phận ra đây. Chúng ta quyết chiến ngay tại chỗ này!"