Chereads / Tam Thốn Nhân Gian / Chapter 23 - Chương 23: Thỏ Béo Vô Sỉ

Chapter 23 - Chương 23: Thỏ Béo Vô Sỉ

Vương Bảo Nhạc vốn không định đến câu lạc bộ đấu vật đâu. Hắn cảm giác mình không thể làm màu quá nhưng bây giờ thật sự hết cách rồi. Chỗ cái thân ảnh luyện tập nhỏ thì có lẽ là do vấn đề kết cấu cho nên hắn đá kiểu gì nó cũng không phản ứng lại tí nào.

Điều này khiến hắn thấy rất đỗi bất công, đồng thời càng điên máu hơn, thế nên, hắn mới chuyển mục tiêu sang câu lạc bộ đấu vật lại.

"Đừng có mà chọc ta!"

Bị đá hạ bộ liên tục hơn nửa tháng khiến cho Vương Bảo Nhạc hôm nay bốc máu nóng mụ đầu, hắn hùng hổ xông ra khỏi Đạo viện, đi đến câu lạc bộ đấu vật. Sau khi làm mấy công tác khai báo đơn giản xong thì trực tiếp tìm một cánh cửa trống để bước vào.

Sau khi đeo cái mặt nạ thỏ kia vào, hắn nhanh chóng xuất hiện trên lôi đài ở tầng hai. Dù đã cách hơn nửa tháng nhưng ngay khi hắn vừa xuất hiện lại khiến cho vô số người để ý tới, thậm chí nhanh chóng bị nhận ra. Tiếng la làng đột nhiên bùng lên khắp tầng hai của câu lạc bộ đấu vật.

"Là cái con thỏ béo kia kìa!!"

"Con thỏ béo kia đến rồi. Cái thằng vô sỉ này, rốt cuộc chú mày cũng đến!"

"Con thỏ béo kia ló mặt ra ở câu lạc bộ rồi!"

Vô số tiếng la hét ồn ào lập tức lan ra, có không ít ngời còn lấy đồ truyền âm tung tin tức này ra ngoài. Chỉ trong khoản thời gian ngắn mà tin này đã lan ra khắp nơi, thậm chí có không ít người đang làm việc khắp nơi trong thành Phiêu Miễu này cũng lập tức nhận được tin này.

Ví như lúc này ở trong một trang viên với diện tích cực lớn tại khu nhà giàu của thành Phiêu Miễu, có thể sở hữu một trang viên ở một trong 17 tòa thành chính của Liên bang hiện tại thì không phú cũng quý. Lúc này, có hai cô gái xinh đẹp đang đối luyện ở trong trang viên này.

Cô nàng trẻ hơn thoạt nhìn chừng 16, 17 tuổi, tu vi Phong Thân cảnh, mặc bộ đồ luyện công rộng thùng thình, tóc cột lên cao bay bay theo từng cử động của cơ thể, màu da trắng hồng mịn màng, có thể thấy rõ mồ hôi đang tuôn xuống. Còn cô gái đang đối luyện với cô gái kia thì thoạt nhìn có tuổi hơi lớn hơn, chừng 20 tuổi, có dung mạo xinh đẹp hơn hẳn, mặc bộ đồ bó sát người vô cùng nóng bỏng, mắt ngọc mày ngài, tu vi cũng vượt xa Phong Thân, thế mà đã đến tầm Bổ Mạch sơ kỳ.

"Chị, rốt cuộc chị cũng về rồi. Chị không biết cái con thỏ béo chết tiệt ấy vô sỉ thế nào đâu! Người như thế không thể ở lại câu lạc bộ đấu vật của chúng ta nữa, mất mặt lắm!"

Cô gái nhỏ vừa thở hồng hộc vừa cắn răng mở miệng, có lẽ Vương Bảo Nhạc không nhớ rõ cô là ai nhưng cô lại nhớ rất rõ Vương Bảo Nhạc bởi vì cô chính là người đeo mặt nạ mèo con trong số mấy trăm người đã từng khiêu chiến Vương Bảo Nhạc.

Nghe em gái nói thế thì cô nàng xinh đẹp kia phì cười, đang định an ủi thì đúng lúc này nhẫn truyền âm của cô gái nhỏ đột nhiên run lên, cô khựng lại, sau khi mở ra nghe ngóng thì lập tức trừng mắt.

"Chị, con thỏ béo kia xuất hiện rồi. Chị phải giúp em dùng quyền hạn dạy cho hắn một bài học mới được!"

Cùng lúc đó, ở trong một phòng huấn luyện nào đó của Chiến Võ hệ nằm trên đảo Hạ Viện thuộc đạo viện Phiêu Miễu, có một thiếu niên đang điên cuồng đánh một cái tượng gỗ. Tượng gỗ này được hắn đặt làm riêng, bộ dạng béo nung núc không nói, trên mặt lại còn đeo một cái mặt nạ con thỏ y chang của Vương Bảo Nhạc...

"Dám để bố gọi mày là ba ba, bố đánh chết mày!"

Đánh một lúc thì thiếu niên đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn nhẫn truyền âm của mình, đôi mắt sáng rỡ hơn, ngửa mặt lên trời cười to.

"Thỏ béo, lần này bố sẽ cho mày gọi ba ba!"

Chuyện như thế cũng xảy ra ở rất nhiều chỗ trong thành Phiêu Miễu. Vô số bóng người từ khắp các nơi đua nhau chạy thẳng đến câu lạc bộ đấu vật. Lúc này, ở trong câu lạc bộ đấu vật cũng đang có vô số tiếng xì xào bàn tán rộ lên. Xung quanh lôi đài của Vương Bảo Nhạc bị chen chật ních, thậm chí người ở mấy lôi đài khác cũng ngừng đánh chạy qua đây.

Thật sự là Vương Bảo Nhạc đến đây mới nửa canh giờ mà đã có hơn mười người khiêu chiến, bị hắn bẻ ngón tay kêu la oai oái, phải gọi ba ba để nhận thua...

Vương Bảo Nhạc cũng buồn bực. Mấy đối thủ này đều quá yếu, căn bản không cần đến cái tuyệt chiêu đạp dưới háng nữa, thế nên mãi đến giờ hắn vẫn chưa có cơ hội dùng tới.

Nếu như cưỡng chế xài tới thì cũng không tạo thành hiệu quả đối luyện được. Điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc vô cùng bực bội, lúc này hắn nhìn mấy người đứng xung quanh xong thì vênh mặt hếch bụng, thản nhiên mở miệng.

"Có ai ngon lành hơn tí không, yếu thế không biết!"

Hắn vừa nói xong thì mọi người xung quanh lập tức sôi máu, phải biết rằng bọn họ vốn đã thấy Vương Bảo Nhạc vô sỉ rồi, nay lại bị chế giễu như thế thì cả đám đều bùng nổ.

"Con thỏ béo kia, ngươi ngon thì đừng có mà bẻ ngón tay!"

"Đúng đấy, có ngon thì ngươi dựa vào nắm đấm đánh nhau với bọn ta này!"

Nghe mọi người nói thế thì Vương Bảo Nhạc cũng trừng mắt.

"Các ngươi chỉ biết đứng đó la làng thôi, có ngon thì lên đi chứ sợ gì..."

Lời đáp lại của Vương Bảo Nhạc chẳng khác nào cho nước vào dầu đang sôi, không khí đột nhiên bùng nổ. Vô số tiếng quát mắng tạo thành sóng âm vang khắp nơi, thậm chí, ngay cả nhân viên của câu lạc bộ đấu vật cũng vội chạy đến vây quanh khu này sợ xuất hiện bạo loạn.

Vương Bảo Nhạc còn hoảng hơn nhưng thấy mấy nhân viên đều đến thì hắn cũng yên tâm phần nào, thế là cứ đứng lì ra đó tiếp tục khiêu khích. Mấy nhân viên kia đều túa mồ hôi hột, ai nấy cũng cười khổ. Thật sự là ở chỗ bọn họ bình thường ít khi nào xảy ra tình trạng như thế lắm. Lại còn có thể khiến cho nhiều người tức giận la mắng thế này, bản lĩnh ấy người thường khó mà có được.

Vương Bảo Nhạc cũng chẳng thèm để ý, hắn trực tiếp đề cao số lượng Linh Thạch khiêu chiến của mình lên đến 20 Linh Thạch. Con số này trực tiếp gạt bớt rất nhiều kẻ yếu, khiến cho một số người không chịu lên đánh nữa.

Trong lúc Vương Bảo Nhạc sắp chờ hết nổi rồi, đang cân nhắc xem có nên bớt Linh Thạch đi một chút không thì đột nhiên có một giọng nói vang lên ở bên ngoài lôi đài.

"Thỏ béo, bố đây đến đấu với ngươi!"

Âm thanh quanh quẩn khắp nơi, mọi người quay đầu lại thì lập tức trông thấy một thiếu niên khá quen mắt, mang theo vẻ tự tin lẫn cuồng ngạo nhanh chóng đi tới.

Thiếu niên này mặc một bộ đồ màu trắng, toàn thân mang khí tức Phong Thân cảnh đỉnh phong được hắn để lộ ra không chút che giấu, thế thì cũng không có gì quan trọng, ấy thế mà hắn còn mang theo cả trang bị... Ấy chính là một đôi găng tay đặc chế!

Đôi găng tay ấy bao kín lấy ngón tay của hắn, bảo vệ ngón tay triệt để, làm cho người ta căn bản không cách nào túm được ngón tay của hắn để mà bẻ.

Mang theo đôi găng tay này nên thiếu niên đắc ý lắm, cất bước đi thẳng lên lôi đài trong tiếng hoan hô cực kỳ hưng phấn của mọi người.

"Là Lục Tử Hạo trong Chiến Võ hệ của đạo viện Phiêu Miễu!"

"Lúc trước hắn bị con thỏ béo này bẻ ngón tay nhiều lần lắm nên giờ chuẩn bị cả găng tay, giỏi lắm!"

"Ha ha, xem ra đúng là lắm người thông minh thật, có găng tay thì chắc là cách bẻ ngón tay của con thỏ béo này sẽ hết đất dụng võ ngay!"

Trong lúc mọi người ở đây hưng phấn bừng bừng thì Vương Bảo Nhạc cố ý nhìn cái găng tay đặc chế của thiếu niên nọ. Hắn ho khan một tiếng rồi lùi lại vài bước, vờ vịt như đang kiêng dè lắm.

Thấy Vương Bảo Nhạc như thế thì thiếu niên kia càng kích động hơn, trực tiếp nhảy lên lôi đài.

"Con thỏ béo kia, ngươi chỉ biết có bẻ ngón tay mà thôi, lần này ngươi thua chắc rồi!"

Thiếu niên kia cười ha hả nhưng không hề khinh địch nữa, vừa mới lên đã dùng tới tốc độ cực kỳ kinh người, vừa gào vừa nhào thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc.

Cảnh này hắn đã tập qua biết bao lần trong phòng huấn luyện của đạo viện rồi, hắn tin chắc có thể cho con thỏ béo đó biết được sự lợi hại của Phong Bạo quyền mà mình khổ luyện bấy lâu trong khoảng thời gian cực ngắn.

"Không hổ là học sinh của Chiến Võ hệ!"

"Khí thế kia đã là đứng đầu trong Phong Thân cảnh rồi!"

"Trận này nhìn là biết tên béo kia toi rồi!"

Đám người đứng xung quanh nhìn mà hưng phấn bừng bừng, đang chuẩn bị xem một trận đại chiến gay cấn thì nào ngờ thế cục trên lôi đài lại nghịch chuyển ngay lập tức. Vương Bảo Nhạc lui lại phía sau vài bước nhưng khi thiếu niên kia tới gần thì hắn lại bước lên, tay phải giơ lên nhưng không phải để đi bẻ ngón tay mà là túm lấy cổ tay của thiếu niên ấn mạnh một cái.

Nhất là trong lòng bàn tay của hắn có lực hút, tốc độ lại nhanh, thiếu niên kia căn bản khó mà thoát được, thế là bị Vương Bảo Nhạc chộp phải cổ tay rồi ấn mạnh một cái ở chỗ khớp nối!

Hắn vừa ấn xong thì một cơn đau đớn dữ dội không thua gì bẻ ngón tay nháy mắt đã lan ra khắp toàn thân của thiếu niên. Hắn ta cố nén không kêu thành tiếng, đang định phản kích thì lại có một lực hút kinh người bùng ra, khiến cho thân thể hắn nặng trịch như rơi vào trong đầm lầy, động tác cũng trở nên chậm hơn như thể xung quanh thân thể Vương Bảo Nhạc được lực hút kia điều khiển, tạo nên một khu vực riêng biệt.

Loại chậm dần này thực ra chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Nếu như Vương Bảo Nhạc dùng cách khác thì trừ phi có thể một chiêu hạ gục, bằng không một khi đối phương khôi phục lại sẽ để lỡ mất thời cơ.

Nhưng Cầm Nã Thuật vốn chính là một chiêu chế ngự kẻ địch!

Thuật này căn bản chính là lấy yếu thắng mạnh!

Trong nháy mắt, Vương Bảo Nhạc ấn mạnh vào chỗ khớp nối ở trên cổ tay của đối phương, lợi dụng trong nháy mắt cơn đau dữ dội hình thành khi khớp xương bị ấn, chân phải của hắn đá một cú cực nhanh cực chuẩn vào hạ bộ của thiếu niên kia...

"Gọi ba ba nào!"

Vương Bảo Nhạc gầm nhẹ một tiếng nhưng vẫn nhẹ chân đi một chút. Dù thế thì một cước này đá trúng vẫn khiến cho thiếu niên kia đột nhiên trợn trắng mắt, sắc mặt nhanh chóng biến thành tái mét, sau đó lại thành đỏ bừng, cuối cùng tím ngắt. Lúc này mới có một tiếng hét lanh lảnh vô cùng thảm thiết phát ra từ trong miệng của thiếu niên nọ.

"Ư ư ư..."

Thiếu niên đau tới phát khóc, ôm lấy hạ bộ ngã lăn ra đất, theo bản năng rên ư ử, nước mắt chảy ròng ròng, lại thêm cả động tác bụm đũng quần kia, tất cả khiến cho mấy gã đàn ông đứng xung quanh phải hít một hơi khí lạnh, cảm thấy dưới quần căng thẳng.

Thật sự chuyện thế này phải nói là tạo thành đả kích quá mạnh đối với các đồng chí nam, cũng rất dễ khiến mọi người ta bị ảnh hưởng khiến cho tất cả mọi người sởn tóc gáy. Ngay cả mấy nhân viên đứng canh bên cạnh cũng phải hít khí lạnh...

Có lẽ là do đồng cảm lây cho nên tiếng rống giận ở xung quanh đã vượt xa trước kia, bùng lên vô cùng dữ dội.

"Vô sỉ quá đi mất! Có ngon thì để Bổ Mạch cảnh lên đánh đi!"

"Chết tiệt, giờ lại chơi trò đá vào chỗ đó đó, ta treo thưởng 30 Linh Thạch cho ai tháo được cái mặt nạ thỏ của tên béo này! Ta muốn biết hắn là ai!!"

Mọi người xung quanh bùng cháy, Vương Bảo Nhạc nhìn thiếu niên kia giãy giụa bò xuống lôi đài với vẻ đồng tình, hắn biết rõ đối phương đau đớn thì trong lòng thấy sướng hẳn.

"Còn ai lên khiêu chiến nữa không?"

Vương Bảo Nhạc vội ho một tiếng, nhìn qua đám người bên dưới. Quy tắc khiêu chiến của câu lạc bộ đấu vật tự do này có thể đặt ra cảnh giới cao nhất nhưng Vương Bảo Nhạc đương nhiên không làm thế rồi, hắn hạn chế ở dưới Bổ Mạch cảnh.

Chỉ là theo chiêu đá hạ bộ của hắn triển khai thì tiếng mắng chửi xung quanh lại càng nhiều nhưng chẳng mấy ai lên khiêu chiến. Thật sự là bọn họ không phục chiêu bẻ ngón tay thật nhưng đá hạ bộ kiểu này thì ai nấy cũng thấy sống lưng lạnh toát chẳng dám lên thử.

Nhưng Vương Bảo Nhạc lúc này đúng là quá sức trắng trợn, đứng trên lôi đài nhìn mọi người xung quanh rồi giễu thẳng.

"Câu lạc bộ đấu vật lớn thế này mà chẳng có lấy một mống dám lên đánh với ta! Đúng là thất vọng quá thể!"

Dần dà có một số người thật sự không chịu nổi nữa mà nhào lên, cả buổi qua đi lại có tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang vọng, đá hạ bộ đại pháp của Vương Bảo Nhạc cũng nhờ vào kiểu luyện tập luôn chân này mà tiến bộ vượt bậc...

Mà không khí ở tầng hai cũng bùng lên tới mức cực hạn, khiến cho câu lạc bộ đấu vật không thể không tăng cường thêm người bảo vệ ở đây. Rất nhiều cameras cũng nhanh chóng được dựng ở đây cứ như gặp phải đại địch vậy.

Thậm chí ngay cả phòng an ninh của câu lạc bộ đấu vật ở tầng ba cũng có rất nhiều người căng thẳng tột cùng, nhìn chằm chằm vào tình huống nơi này. Bọn họ rất sợ tầng hai sẽ xuất hiện cục diện mất khống chế.

"Cái tên béo chết bầm này, nếu như không phải bị hạn chế quyền hạn thì ta cũng muốn xem tên đê tiện ấy là ai!"

Trong phòng an ninh có vài cao thủ Bổ Mạch cảnh đều nghiến chặt răng.