Trác Nhất Phàm nghe đến đây thì tức muốn nổ phổi. Hắn nhìn Vương Bảo Nhạc đang chế tạo Linh Thạch tại chỗ mà buồn bực hết sức.
"Thế là không công bằng!"
"Tại sao Đạo viện lại mặc kệ loại chuyện phá vỡ cân bằng như thế này chứ? Hơn nữa, cứ thế thì phòng đấu giá chẳng phải biến thành nơi được xây dựng riêng cho người của Pháp Binh hệ sao?"
Trác Nhất Phàm tức giận đến mức run rẩy hết cả người. Thật sự là cơn giận và bực bội trong lòng hắn kiểu gì cũng không thể xả ra ngoài được.
Nhưng hắn vừa dứt lời thì học sinh cũ đứng bên cạnh không khỏi mỉm cười.
"Ngươi ngây thơ quá."
"Người ta chuyên học in tiền mà lị, Đạo viện quản cái đó làm gì? Nhưng có câu ngươi nói đúng, phòng đấu giá được chuẩn bị riêng cho Pháp Binh hệ. Ngươi không thấy là hắn vừa ra giá thì hầu hết mọi người đều không lên tiếng sao? Ngươi còn là người mới nên không hiểu đâu…"
Học sinh cũ thổn thức, rất nhiều học sinh khác xung quanh cũng cảm thán.
"Chỉ cần người của Pháp Binh hệ xuất hiện trong phòng đấu giá thì đều là bọn họ chọn trước. Chờ họ chọn xong thì mới đến lượt hệ khác như chúng ta. Không có cách nào khác, chúng ta kiếm tiền, may mắn thì có thể cướp tiền nhưng người ta là làm ra tiền mà…"
"Chứ gì nữa. Muốn làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Sao mà so sánh được."
Các học sinh cũ nói đầy cảm khái khiến Trác Nhất Phàm lại muốn nổi điên. Trong cơn uất hận, hắn có cảm giác như mình đột nhiên biến thành người nghèo vậy. Chú ý tới câu nói cướp tiền kia, hắn không khỏi suy tư.
"Trong Đạo viện mà cũng có thể cướp tiền sao?"
Học sinh cũ không đáp lại, chỉ mỉm cười đầy bí ẩn.
Thấy học sinh cũ không trả lời mình, Trác Nhất Phàm lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi. Quắc mắc trừng Vương Bảo Nhạc với vẻ không phục. Hắn cảm thấy mình có nhiều Linh Thạch, cho dù Vương Bảo Nhạc có thể tự in tiền đi nữa nhưng dù sao cũng chậm hơn chút, nhất định không thể cướp đồ với mình được. Thế là MC đã xác định hai lần, đang chuẩn bị xác định lần thứ ba thì hắn vội la lên trước:
"Ta ra một nghìn bảy trăm Linh Thạch!"
Vương Bảo Nhạc quay đầu trừng Trác Nhất Phàm, càng nhìn càng thấy thằng này chướng mắt, thế là bung lụa luôn.
"Ta ra hai nghìn Linh Thạch!"
Dứt lời, Vương Bảo Nhạc cũng đã chế tạo xong một viên Linh Thạch, bắt đầu luyện chế viên thứ hai. Hắn nghĩ kỹ rồi, cùng lắm thì sau khi thắng đấu giá, mình ở lại chỗ này một thời gian, chờ luyện chế Linh Thạch xong rồi hãy rời đi. Cho dù có béo thêm nữa cũng phải mua viên Hóa Thanh đan này cho bằng được, hơn nữa, còn phải xả cơn giận.
"Ngươi!!!"
Trác Nhất Phàm tức đỏ mắt, đang định mở miệng nhưng đúng lúc này… Khi Vương Bảo Nhạc lấy ra viên đá trống thứ hai sắp luyện chế, người bán đấu giá đứng trên bục cao cười gượng một tiếng. Hắn nhận ra thân phận học sinh đặc chiêu Pháp Binh hệ của Vương Bảo Nhạc. Hắn cảm thấy giá của viên Hóa Thanh đan này đã đủ cao, không muốn đắc tội Pháp Binh hệ làm gì, thế là nhanh chóng hô to.
"Vị bạn học Pháp Binh hệ này không cần phải sốt ruột. Pháp Binh hệ các ngươi chỉ cần cung cấp một tờ giấy ghi nợ là có thể thay cho Linh Thạch ở Ưng Vân hội sở chúng ta. Ngươi chỉ cần trả đủ Linh Thạch trong một khoảng thời gian nhất định là được, không cần vội đâu."
Hắn vừa dứt lời, người xung quanh còn chưa có ý kiến gì nhưng bọn ma mới thì đều hít vào một hơi, có không ít người lập tức hối hận vì ngày trước chọn sai hệ.
"Ể? Làm thế cũng được à?"
Vương Bảo Nhạc cũng sửng sốt, mắt mở to không chắc lắm nhưng khi nhìn thấy MC gật đầu khẳng định, thì Vương Bảo Nhạc lập tức kích động hẳn lên, nhất thời có cảm giác hiểu rõ. Trong cơn hoảng hốt, hắn mới thật sự ý thức được… Pháp Binh hệ quả thật rất lợi hại!
So với Vương Bảo Nhạc đang phấn khởi thì Trác Nhất Phàm đã triệt để há hốc mồm. Nếu như lúc trước lời nói của các học sinh cũ chỉ là bạo kích thì bây giờ lời nói của người bán đấu giá giống như là dao cứa vậy, đâm sâu vào linh hồn nhỏ bé yếu ớt của hắn.
Hắn cảm thấy hai mắt tối sầm, thân thể nghiêng ngả, cảm giác thất bại bất lực bủa vây quanh mình. Nhìn bộ dáng đắc ý của Vương Bảo Nhạc, hắn nghĩ tới chạy bộ, nghĩ tới cử tạ, lại chú ý thấy ánh mắt khác thường của người xung quanh nhìn về phía mình, cuối cùng hét lớn một tiếng, con mắt đỏ rực:
"Vương Bảo Nhạc! Ta muốn thách đấu với ngươi!"
Lời vừa ra, xung quanh lại ồ lên, Vương Bảo Nhạc cũng cau mày.
Thấy Vương Bảo Nhạc chần chừ, trong lòng Trác Nhất Phàm thoải mái hơn nhiều. Thật sự là trước đó hắn tức sắp điên lên rồi. Hắn cảm thấy tiền tài của mình không thể so với đối phương nhưng vũ lực lại đủ. Nhất định phải xả cơn giận!
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, cho dù Vương Bảo Nhạc không nhận lời khiêu chiến thì hắn cũng phải ra tay dạy dỗ thằng này một bài học. Bây giờ hắn khiêu chiến trước, đang định quay người rời khỏi phòng đấu giá, đứng chờ bên ngoài.
Nhưng đúng lúc này, Vương Bảo Nhạc lại hừ một tiếng, hắn thật sự không có hứng thú với mấy thứ thách đấu thế này, hơn nữa, không hơi đâu mà để ý. Mục tiêu của hắn là trở thành người giỏi nhất trường mà không phải loại khiêu chiến nhàm chán này.
Vì thế, hắn nghĩ tới lời nói của MC lúc nãy, Vương Bảo Nhạc suy một ra ba, thẳng tay viết một tờ giấy nợ một trăm Linh Thạch, đứng trong phòng đấu giá giơ lên cao, nói chuyện đầy ngạo nghễ:
"Ai xử hắn thay ta, một trăm Linh Thạch này sẽ thuộc về người đó!"
Hắn vừa dứt lời, người xung quanh lại hít vào một hơi. Mà hành vi nằm ngoài dự đoán của mọi người này lại khiến Trác Nhất Phàm há hốc mồm lần nữa. Không chờ cho hắn phản ứng lại thì người học sinh cũ bên cạnh mà hắn vừa quen biết không lâu lập tức sáng mắt lên, vừa cười to vừa lao ra cướp lấy tờ giấy ghi nợ, đi thẳng đến trước mặt Trác Nhất Phàm.
"Để ta!"
Các học sinh cũ khác cũng đều phấn khởi, cả đám kêu ào ào xông về phía Trác Nhất Phàm, vừa chạy vừa la hét:
"Của ta, đừng có giành với ta!"
"Bọn mày nhanh thế? Đáng chết! Cơ hội như thế khó gặp lắm đấy!"
Trong giây lát, xung quanh Trác Nhất Phàm đã có ít nhất mười mấy học sinh cũ, bao vây hắn kín mít.
"Các đàn anh..."
Trác Nhất Phàm run rẩy, đang định chạy trốn nhưng vẫn chậm, bị mười mấy người bao vây tấn công. Trong tiếng đánh nhau bôm bốp, tiếng kêu thảm thiết của Trác Nhất Phàm cũng truyền ra.
"Ta là… Học sinh đặc chiêu… Các ngươi…"
"Đặc chiêu cũng đánh nhé! Bố đã muốn đánh đặc chiêu từ lâu rồi!"
Nhất là học sinh cũ ban đầu đi bên cạnh Trác Nhất Phàm, hắn vừa ra tay vừa cười giải thích.
"Ngươi vừa mới hỏi ta, cướp tiền là cái gì… Thì đây chính là cướp tiền đây!"
Nhất thời, phòng đấu giá trở nên hỗn loạn, thậm chí có người còn cầm ra máy ghi hình, bắt đầu livestream.
Trác Nhất Phàm nghẹn khuất kêu thảm, hết sức đáng thương. May mà đây là phòng đấu giá nên có rất nhiều thủ vệ nhanh chóng đi vào, kéo mọi người ra.
Nếu là người khác đánh nhau thì Vân Ưng hội sở sẽ xử lý nghiêm khắc nhưng hai phe đánh nhau đều là học sinh của Đạo viện Phiêu Miễu. Cho dù chỗ dựa của Vân Ưng hội sở rất mạnh nhưng cũng không dám đắc tội Đạo viện Phiêu Miêu xưa nay thích bênh người trong nhà. Đối với đám học sinh này, bọn họ cũng rất đau đầu, biết đó đều là tổ tông… không thể trêu chọc được.
Vì thế, chỉ có thể khuyên bảo can ngăn, sau đó đưa tiễn bọn họ ra ngoài, thế mới tạm thời kết thúc.
Còn Vương Bảo Nhạc thì đã sớm rời đi. Dưới sự dẫn dắt của chị gái quyến rũ mang theo vẻ mặt tỏ mò trong hội sở, hắn viết giấy nợ, lấy Hóa Thanh đan, lại được đưa ra hội sở, cả hành trình phục vụ cực kỳ chu đáo. Nhất là trước khi rời đi, chị gái kia còn cố ý dựa sát vào Vương Bảo Nhạc, hỏi số liên lạc của hắn.
Điều này càng khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình rất lợi hại, đắc ý trở về Pháp Binh hệ. Đương khi ngồi trong động phủ, khát vọng trở thành học thủ của hắn càng nồng cháy hơn.
"Hóa ra Pháp Binh hệ mạnh như thế. Nếu mình có thể trở thành học thủ thì có thể nói là thật sự bước chân lên con đường đi lên đỉnh cao nhân sinh rồi!"
Vương Bảo Nhạc sung sướng, đang định lấy Hóa Thanh đan ra thì bỗng nhiên lại vỗ trán.
"Không thể đắc ý như vậy được. Có rất nhiều điển cố cần ghi khắc trong 'Tự truyện quan lớn' mà. Hôm nay, mình xúc động nên kiêu ngạo quá mức rồi. Mình hẳn phải khiêm tốn hơn mới đúng."
Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình đúng quá thể, tự kiểm điểm lại một phen, bình phục cảm xúc kích động, thế mới lấy ra Hóa Thanh đan vừa mua được. Hắn quan sát thật kỹ, lại ngửi thử rồi nuốt cái ực.
Đan dược vừa vào miệng đã hòa tan ngay lập tức. Trong phút chốc, một luồng hơi ấm dâng lên từ bụng hắn, nhanh chóng khuếch tán khắp cơ thể như dòng nước xiết. Đây là lần đầu tiên Vương Bảo Nhạc dùng đan dược, lại do bên trong Hóa Thanh đan có không ít dược liệu quý giá nên dược lực quá lớn, khiến cho cả người Vương Bảo Nhạc run rẩy.
Vương Bảo Nhạc bắt đầu hô hấp dồn dập, cả người chảy đầy mồ hôi. Hắn nhanh chóng cởi quần áo, ở trần ngồi khoanh chân, nhìn lỗ chân lông của mình đang bài tiết tạp chất dơ bẩn màu đen, không khỏi kinh hô:
"Eo ôi mạnh thế!"
Tạp chất dần dần bị bài tiết ra ngoài, hắn có thể cảm nhận rõ ràng là thân thể mình thông thấu hơn nhiều, thậm chí cả khí huyết cũng dồi dào hơn trước.
Trong sự vui mừng của Vương Bảo Nhạc, tạp chất bị loại bỏ chừng suốt ba ngày. Cho đến khi dược hiệu tan hết, hắn tắm rửa sạch sẽ, rồi nhìn dáng người tròn xoe với cả làn da mịn màng của mình, Vương Bảo Nhạc cười to.
"Quả nhiên là thuốc tốt!"
Thưởng thức xong cái dáng người mà hắn tự cho là hoàn mỹ, mặc xong quần áo, Vương Bảo Nhạc lấy nước băng linh ra uống hết một bình lớn, rồi lại ăn thêm một mớ, thế mới tràn đầy mong chờ bắt đầu luyện chế Linh Thạch. Lần này hắn muốn xem thử xem, mình có thể đột phá bình cảnh bảy thành rưỡi hay không!