Thành Phiêu Miễu quá lớn, thế nên dân cư cũng rất nhiều, chắc cũng phải hơn cả trăm triệu người ấy chứ. Trong đó, có vô số khí cầu bay tới bay lui trên trời, dưới đất cũng có vô số xe cộ qua lại nườm nượp.
Về phần người đi đường thì đông nghịt, ai nấy cũng có vẻ vội vội vàng vàng, bận rộn đủ điều trong thành phố này.
Cũng may là nhẫn truyền âm của Vương Bảo Nhạc có chức năng định vị với bản đồ. Bản thân hắn cũng còn dư thời gian nên đi về phía phòng đấu giá, trên đường nhòm ngó chung quanh coi như đi du lịch cũng được
Vương Bảo Nhạc nhìn thấy vô số kiến trúc lẫn cửa hàng, cảm nhận được phong cách hoàn toàn khác hẳn với quê nhà của hắn ở thành Phượng Hoàng. Mặc dù không có ý trầm trồ kinh ngạc gì nhưng cũng phải ghé mắt nhìn vài nơi.
Ví như lúc này hắn đang chậc chậc thành tiếng nhìn một tòa kiến trúc cách đó không xa.
Kiến trúc này thoạt nhìn có vẻ giản đơn, giống như đấu trường La Mã cổ đại hưng nó vô cùng khổng lồ, chắc cũng phải ngang mười sân bóng đá ấy chứ. Nhìn từ trên cao xuống từ toàn bộ tòa kiến trúc ấy chính là một nắm đấm khổng lồ,
mà trên mái của nó lại rỗng, phát ra vô số đợt gào thét huyên náo, có vẻ như bên trong đang thi đấu đô vật thì phải.
"Đây chính là câu lạc bộ đô vật có thể tự do thi đấu trong truyền thuyết sao?"
Vương Bảo Nhạc nhìn mấy lượt, trước kia hắn đã từng thấy giới thiệu về chỗ này trên tin tức rồi. Nhất là ở chỗ cửa của câu lạc bộ có rất nhiều người đàn ông to con mặc đồ đen đứng đó, ai nấy đều là cường giả Khí Huyết cảnh, đứng thành hàng ở đó như thế rất có lực chấn nhiếp.
"Hôm nay phải đến phòng đấu giá, lần sau tới nữa thì phải vào đó xem một lần cho biết mới được."
Tuy rằng, bình thường Vương Bảo Nhạc có phần già đời thật nhưng dù sao cũng vẫn là thiếu niên nên cũng cảm thấy rất có hứng thú với loại chiến đấu hăng máu tóe lửa thế này.
Vương Bảo Nhạc lại nhìn thêm mấy lần nữa rồi mới bỏ đi. Một đường vừa đi vừa ngắm cảnh, rốt cuộc thì đến trưa hắn cũng đã tới được điểm đến... Phòng đấu giá Vân Ưng!
Vân Ưng là một trong bốn phòng đấu giá lớn của thành Phiêu Miễu này. Mặc dù nơi đây không lớn bằng phòng đấu giá Phiêu Miễu nhưng nó vẫn rất hoàng tráng. Nhìn từ phía xa thì tựa như một con hùng ưng giương cánh, đứng sừng sững trong phạm vi chừng ba mươi dặm ở phía Bắc thành Phiêu Miễu.
Bốn phía có tường cao ngăn cách ra cùng với vô số thủ vệ, còn ở bên trong thì lại càng hoàng tráng hơn, đủ để chứa một lúc mười cuộc đấu giá cả vạn người tiến hành cùng lúc.
Nhất là hội trường lớn ở giữa chính là thương hiệu của Vân Ưng hội sở, mỗi lần nơi đó tiến hành đợt đấu giá nào cũng sẽ khiến toàn thành Phiêu Miễu rúng động.
Về phần đấu giá hội lần này thì còn chưa có tư cách tiến hành ở hội trường chính mà mở ở phòng đấu giá số 3 ở bên phải. Vương Bảo Nhạc không có thiệp mời nhưng hắn đã tìm hiểu quy tắc từ lâu nên đã dùng thân phận học sinh đặc chiêu của Đạo viện Phiêu Miễu mà mình có được để đặt chỗ trước ở trên linh võng rồi.
Lúc này hắn cầm ngọc bài đưa ra cho thủ vệ đứng chỗ cửa kiểm tra, thuận lợi bước vào trong hội sở. Hắn tới khá sớm cho nên chưa đông người lắm. Có một chị gái phục vụ xinh đẹp dẫn đường cho Vương Bảo Nhạc đi vào trong phòng đấu giá số 3.
Tuy chỉ là phòng đấu giá số 3 nhưng nó cũng có đủ chỗ cho vạn người cùng ngồi. Mà chỗ ngồi cũng khá riêng tư, ghế ngồi êm ái không nói, lại có cả nước băng linh với đồ ăn vặt. Ngồi ở đó cũng có thể thấy rõ xung quanh cùng với chỗ sân khấu cao cao ở phía trước.
"Nơi này sang trọng quá."
Vương Bảo Nhạc uống nước băng linh rồi ăn đồ ăn vặt, cảm giác mình bỏ ra một viên Linh Thạch mua chỗ xem như không lỗ tiền.
Trong lúc đang hưởng thụ đãi ngộ ở chỗ này thì lục tục có thêm người đến, bên trong phòng đấu giá dần dần cũng náo nhiệt hơn hẳn, có không ít người quen biết nhau nên ngồi chung cười nói rôm rả.
Cũng có khá nhiều học sinh của Đạo Phiêu Miễu kéo nhóm vài ba người đến nhưng phần lớn đều là học sinh cũ. Có vài học sinh mới thì cũng dầy vẻ tò mò với hưng phấn ngồi bàn tán xôn xao.
Thậm chí, Vương Bảo Nhạc đang uống nước còn thấy cả Trác Nhất Phàm ở trong mấy người kia. Trác Nhất Phàm cũng thấy Vương Bảo Nhạc, gương mặt đang cười tươi như hoa cũng bí xị ngay.
Thật sự là đả kích do Vương Bảo Nhạc mang đến khi nãy quá lớn. Lúc này hắn nhìn Vương Bảo Nhạc đã thấy ngứa mắt, hừ lạnh một tiếng rồi quay sang nói chuyện với mấy học sinh cũ mà mình mới quen biết.
"Ra vẻ cái gì!"
Vương Bảo Nhạc cũng hừ lạnh một tiếng, nốc cạn nước băng linh trong tay rồi gọi thêm bình nữa, sau đó lại nhàm chán chờ đợi thêm một lúc. Khi số người trong phòng đấu giá đến cũng hòm hòm rồi thì tiếng nhạc sôi động lập tức vang lên khắp phòng, mọi người dần yên tĩnh lại thì trên sân khấu kia xuất hiện vô số ánh đèn sáng chói.
Ở trong ánh đèn ấy có một người đàn ông trung niên mặc quần áo may đo vừa người chậm rãi bước ra, mang theo nụ cười tươi cúi đầu với bên dưới khán đài.
"Hoan nghênh các vị đã đến Vân Ưng hội sở, bỉ nhân Lý Tinh Đào, là MC của buổi đấu giá hôm nay. Ta cũng xin phép không nhiều lời nữa, buổi đấu giá hôm nay xin được chính thức bắt đầu!"
Thanh âm của người đàn ông kia vang khắp nơi. Hắn phất tay phải lên thì sau lưng lập tức xuất hiện một hình chiếu, trong bức hình đó là một khúc xương khổng lồ.
Khúc xương đó có màu tím, lại còn phát sáng lấp lánh cùng với khí thế hung hãn như muốn xuyên thấu qua hình chiếu khiến cho khá nhiều người phải giật mình.
"Lôi điểu sống ở trong các cơn bão điện từ, vô cùng hung tàn, sau khi trưởng thành thì trong cơ thể nó sẽ xuất hiện một khúc lôi cốt, có lợi ích rất lớn trong việc luyện đan, luyện chế pháp binh hoặc dùng cho các võ giả tu luyện cũng được."
"Tuy khúc lôi cốt này chỉ là Lôi điểu trưởng thành bình thường nhưng để lấy được nó cũng rất khó khăn. Giá khởi điểm... hai mươi Linh Thạch!"
Người đàn ông kia vừa nói xong thì bên trong phòng đấu giá thoắt cái đã trở nên yên tĩnh, Vương Bảo Nhạc cũng mở to hai mắt. Tuy hắn biết về cuộc chiến hung thú, cũng hiểu đám mãnh thú cường hãn ra sao nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy lôi cốt của Lôi điểu, thế là nhìn thêm vài cái.
Thoắt cái đã có tiếng báo giá vang lên, cuối cùng khúc lôi cốt này được bán với giá sáu mươi Linh Thạch trong nỗi kinh ngạc của Vương Bảo Nhạc.
"Có giá dữ vậy sao!"
Vương Bảo Nhạc sờ lên cái túi nhỏ trên lưng mình, khí thế thoắt cái đã xìu xuống nhưng nghĩ đến độ tinh khiết của mình đạt tới bảy thành rưỡi thì hắn lại tự tin lên ngay. Dù sao thì Linh Thạch ở nơi này chỉ tính độ tinh khiết tầm năm thành thôi, mỗi khi độ tinh khiết tăng một bậc thì giá trị sẽ tăng lên gấp đôi.
Thời gian dần trôi qua, mỗi một món đồ được đưa ra đều khiến nơi này liên tục ra giá. Dù cũng có đồ bị ế nhưng phần lớn đều bị người ta mua cả. Vương Bảo Nhạc cũng xem như được mở rộng tầm mắt. Nơi này, ngoại trừ mấy loại tài liệu mãnh thú ra thì còn có cả đan dược, pháp khí, thậm chí là ngay cả công pháp cũng có, chỉ có điều phần lớn đều là loại khiếm khuyết.
Có mấy lần Vương Bảo Nhạc cũng ham lắm nhưng lại cố nhịn chờ Hóa Thanh đan xuất hiện.
Rốt cuộc khi tiến hành được một nửa thì vị MC đứng trên sân khấu mỉm cười, phất tay một cái, phía sau hắn ta xuất hiện một viên đan dược màu trắng sữa!
Viên đan dược này không phải trong suốt óng ả gì nhưng lại làm cho người ta nhìn thấy đã muốn nuốt nó vào bụng, tựa như có một loại khát vọng đến từ bản năng vậy.
Viên dan dược này vừa ra thì khiến cho không khí bên trong phòng đấu giá trở nên căng đét, không ít người giật mình dữ dội, nhất là mắt Trác Nhất Phàm và một số học sinh cũ bên kia cũng sáng rực lên.
Vương Bảo Nhạc cũng ngồi thẳng người dậy, tim đập dồn dập, nhìn không chớp mắt.
"Hóa Thanh đan, ta không cần giới thiệu gì nhiều, tin chắc là có không ít vị ở nơi này đều đến vì nó. Giá khởi điểm là một trăm Linh Thạch!"
"Hoàn mỹ!"
"Một trăm hai!"
"Một trăm ba!"
Nháy mắt thì có vô số tiếng hét giá vang lên liên hồi, Trác Nhất Phàm cũng mở miệng muốn có cho bằng được.
"Ta ra một trăm năm mươi Linh Thạch!"
Vương Bảo Nhạc cũng sốt ruột hẳn lên, vội mở miệng.
"Một trăm sáu mươi Linh Thạch!"
"Một trăm bảy mươi!"
Trác Nhất Phàm nhíu mày, hừ một tiếng.
"Một trăm tám mươi!"
Vương Bảo Nhạc tăng giá thêm lần nữa không chút do dự. Chỉ một lát sau trong phòng đấu giá đều bỏ cuộc hết rồi, chỉ còn lại Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm là liên tục mở miệng ra giá. Giá cả cũng từ hơn một trăm lên thẳng năm trăm rồi.
Dù cho Hóa Thanh đan có phi phàm cách mấy thì cỡ này cũng đã vượt xa giá vốn có của nó rồi. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó, lại nhìn về phía Vương Bảo Nhạc lẫn Trác Nhất Phàm đang đỏ mắt tranh giành.
"Vương Bảo Nhạc, chú mày dám so Linh Thạch với anh à? Nhà anh đây không thiếu tiền, anh ra bảy trăm!"
Trác Nhất Phàm cắn răng một cái, tức giận đứng dậy gầm lên. Hắn cảm giác mình là con nhà có điều kiện, không thiếu Linh Thạch, lại thêm chuyện chạy bộ với nâng tạ lúc trước nên khiến hắn khá gai mắt Vương Bảo Nhạc. Mà hắn cũng đang cần Hóa Thanh đan này thật nên bấm bụng hét lên một cái giá kinh người.
"Cái con khỉ!"
Vương Bảo Nhạc thở hồng hộc, tuy rằng, mấy hôm nay hắn cũng tích góp được kha khá nhưng nếu đổi thành độ tinh khiết chừng năm thành thì cũng chỉ chừng một nghìn mà thôi. Lúc này hắn cũng trợn mắt đứng bật dậy liếc Trác Nhất Phàm một cái rồi hét lớn.
"Một nghìn Linh Thạch!"
Hắn vừa hét giá lên xong thì chung quanh đột nhiên im phăng phắc rồi lại sôi trào dữ dội. Mọi người đều cảm thấy cái giá này đúng là quá khoa trương.
Trác Nhất Phàm cũng run một cái, gân cổ hét toáng lên. Hắn vốn là Chiến Võ hệ, nay chỉ cách Bổ Mạch có một chút thôi nên lúc kích động hét lên thì âm thanh khá lớn.
"Một nghìn một trăm Linh Thạch!"
Vương Bảo Nhạc cũng trừng mắt, bị tiếng hét kia làm ù hết cả tai, thế là hắn lại lấy cái loa trong túi ra quay sang rống lại về phía Trác Nhất Phàm.
"Một nghìn năm trăm Linh Thạch!"
Tiếng hét này quá lớn, chẳng những Trác Nhất Phàm giật thót tim mà ngay cả những người khác trong phòng đấu giá cũng phải hít một hơi. Cả MC của phòng đấu giá cũng run lên một cái, nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ mặt quái lạ.
Nếu như chỉ vậy thôi thì cùng lắm chỉ xem như Vương Bảo Nhạc to mồm hơn người ta. Thế nhưng, hắn rống lên xong, không đợi mọi người kịp phản ứng lại thì hắn đã lấy một khối Linh Thạch rỗng ra cầm trong tay, trực tiếp luyện chế Linh Thạch trước mặt biết bao người ở chỗ này!
Theo vô số linh khí ngưng tụ lại, Linh Thạch rỗng trong tay hắn nhanh chóng biến hóa, trở thành Linh Thạch với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy rõ. Cảnh tượng này khiến cho mọi người có mặt ở đây đều vô cùng giật mình!
"So Linh Thạch với anh à? Không có cửa đâu nhé! Bây giờ anh luyện chế ngay tại chỗ đây. Ngon thì nhào vô, chúng ta so xem ai nhiều hơn!"
Vương Bảo Nhạc gầm lên, trừng mắt nhìn Trác Nhất Phàm đang há hốc mồm, trong mắt toàn vẻ khinh thường.
"Hắn... Hắn luyện ngay tại chỗ á?"
"Ta nhớ rồi, hắn ở Pháp Binh hệ..."
"Kiểu này thì còn so gì nữa..."
Mọi người ở đây cười khổ mà Trác Nhất Phàm thì cũng suýt điên lên. Hắn có nằm mơ cũng không ngờ trên đấu giá hội lại thành thể này. Mặc dù biết bên Pháp Binh hệ luyện chế Linh Thạch khá lợi hại nhưng ngày thường không so kè kịch liệt như thế nên hắn cũng không có khái niệm rõ ràng lắm.
Nhưng hành động của Vương Bảo Nhạc lúc này quả thật không khác gì cho hắn một cái một cái tát thật mạnh. Dù nhà hắn giàu thật nhưng vẫn thấy chột dạ vì Linh Thạch của mình cũng có hạn, còn đối phương... Mẹ nó rõ ràng là tự in tiền luôn mà!!
Loại cảm giác này cũng y hệt như lúc chạy bộ lẫn nâng tạ khi xưa, khiến cho toàn thân Trác Nhất Phàm run rẩy. Lúc này, mấy học sinh cũ ngồi bên cạnh Trác Nhất Phàm mới nhìn hắn đầy vẻ đồng tình, lắc đầu thở dài.
"Đây chính là Pháp Binh hệ đấy."
"Ngươi lại đi liều với hắn làm gì... Ngươi không thấy sau khi đám học sinh cũ bọn ta thấy hắn đều im lặng cả à. Pháp Binh hệ được gọi là máy in di động đấy, ai mà so được với bọn họ!"
Mấy học sinh cũ khác nghe xong cũng thổn thức dữ dội, rõ ràng trong lòng của mỗi học sinh cũ đều bị đám người bên Pháp Binh hệ để lại tổn thương sâu sắc.