Chereads / Tam Thốn Nhân Gian / Chapter 10 - Chương 10: Chiến Võ hệ vô địch

Chapter 10 - Chương 10: Chiến Võ hệ vô địch

Thái Hư Phệ Khí quyết có điểm giống với Dưỡng Khí quyết, thế nhưng lại khác xa về mặt nguyên lý.

Dưỡng Khí quyết là dẫn linh khí trong thiên địa vào trong cơ thể, thế nhưng cơ thể người có huyệt trống không nhìn thấy được, cho nên không thể lưu giữ linh khí. Song, cũng bởi vậy mà có thể lấy thân thể làm môi giới để dẫn linh khí vào Linh Thạch ở trong tay, tạo thành Linh Thạch. Trong quá trình này thì thể chất của bản thân cũng lặng lẽ được tăng cường.

Còn Thái Hư Phệ Khí quyết thì như tạo thành một hố đen ở trong cơ thể, khiến cho toàn thân trên dưới ngập tràn lực hút mạnh mẽ tột cùng, điên cuồng hút linh khí trong thiên địa vào như là cắn nuốt. Cho dù trong thân thể của người thường có vô số huyệt trống, không thể lưu giữ linh khí, thế nhưng lực hút này còn vượt xa cả tốc độ linh khí tan đi.

Cuối cùng, nó giúp linh khí không ngừng tích lũy trong cơ thể, đồng thời cũng vì độ ngưng kết cực cao này mà không cần cầm Linh Thạch rỗng trong tay cũng có thể ngưng tụ ra… Linh Thạch!

Như vậy thì Linh Thạch ấy sẽ có độ tinh khiết vượt xa loại khác. Bởi vì điểm khó nhất trong việc nâng cao độ tinh khiết của Linh Thạch đối với pháp binh sư chính là làm sao để loại trừ tạp chất sẵn có trong Linh Thạch rỗng.

Ở Liên bang hiện nay đã có người đưa ra khái niệm tương tự về loại công pháp này, thế nhưng nó chỉ tồn tại trong tưởng tượng chứ chưa ai làm được. Mà nay… Thái Hư Phệ Khí quyết trước mặt Vương Bảo Nhạc đã giải quyết tất cả vấn đề một cách hoàn mỹ.

"Xem ra nếu tu luyện Thái Hư Phệ Khí quyết thì lực hút sẽ phát triển từ nhỏ đến lớn và càng ngày càng mạnh."

Vương Bảo Nhạc rời mộng cảnh trong nỗi lòng kích động. Hắn khoanh chân ngồi trong động phủ, hai mắt sáng ngời lên, cảm thấy chức học thủ đang ngoắc tay với mình kia rồi. Hắn càng nghĩ lại càng hưng phấn, thế là hồn nhiên quên sạch những thứ khác mà nhắm mắt lại, cả cơ thể và tâm hồn đều đắm chìm trong việc nghiên cứu và tu luyện Thái Hư Phệ Khí quyết.

Có Dưỡng Khí quyết trụ cột nhiều năm, hắn không còn xa lạ gì với việc dẫn dắt linh khí nữa, vừa tĩnh tâm lại thì cảm ứng được ngay trong thiên địa bốn phương có linh khí dồi dào gần như vô hạn.

Có điều Thái Hư Phệ Khí quyết này nhìn thì đơn giản nhưng thực tế khi tu luyện lại gặp không ít khó khăn. Vương Bảo Nhạc khởi đầu rất gian nan, nhiều khi linh khí bị hút vào không đuổi kịp tốc độ tiêu tán. Thế nhưng, xưa nay hắn mà đã có mục tiêu thì sẽ cố chấp đến cùng, cũng giống như hắn có thể không để ý đến đau đớn mà liều mạng kiếm điểm trong bài khảo hạch ở mộng cảnh vậy.

"Dựa theo lý thuyết Phệ Khí quyết thì phải hình thành 'phệ chủng' ở trong cơ thể trước khiến nó trở thành một phần thân thể thì mới có thể vượt qua được tốc độ tiêu tán…"

Lúc này đây, tính cố chấp của Vương Bảo Nhạc lại bùng nổ. Nửa tháng sau đó, hắn không hề lên lớp, đến ăn cơm cũng vội vội vàng vàng cho xong rồi mau chóng trở về để đắm mình trong nghiên cứu và tu luyện.

Giữa các đỉnh núi của các hệ trên đảo Hạ Viện có đỉnh Chưởng Viện, trên đỉnh Chưởng Viện có một hồ nước, ven hồ nước có gian nhà tranh. Ở nơi đó, vị y sư già đang ngồi câu cá.

Gió nhẹ thổi lay động liễu rủ phất phơ bốn phía mặt hồ, phản chiếu dưới làn nước hồ tạo nên ý cảnh khác lạ.

Chỉ có người trung niên áo đen "Phó Chưởng viện đang đứng bên cạnh vị y sư già là mồ hôi đẫm trán, run sợ bất an. Mãi một hồi lâu sau ông ta mới hít sâu một hơi, rồi chắp tay và cúi đầu thật sâu về phía Chưởng viện.

"Chưởng viện, ta sai rồi."

Vị y sư già vẫn điềm nhiên thả câu như không hề nghe thấy. Một lúc lâu sau, Phó Chưởng viện lau mồ hôi rồi lại nói nhỏ với thái độ càng thêm cung kính hơn:

"Thuộc hạ sai ở chỗ, dù biết rõ chuyện của Vương Bảo Nhạc có thể trở thành một điển hình tích cực, một tấm gương sáng để giúp cho học sinh gắn bó với Đạo viện hơn, thế nhưng lại cố tình chọn một con đường khác, thậm chí còn sai lão sư Đan Đạo hệ đi làm bậy."

Nói xong, ông ta phát hiện ra thần sắc của vị y sư già chẳng thay đổi gì thì toát mồ hôi càng dữ hơn. Ông ta lại nhỏ giọng nói tiếp:

"Thuộc hạ còn sai hơn ở chỗ không nên tham suất đặc chiêu của Pháp Binh hệ mà nảy ra suy nghĩ xấu xa, có ý đồ muốn đuổi Vương Bảo Nhạc ra khỏi Đạo viện… thậm chí châm ngòi với các lão sư khác…"

Phó Chưởng viện lại lau mồ hôi, đáy lòng đắng ngắt. Lúc trước ông ta phán đoán sai, cứ tưởng Chưởng viện bất mãn với Vương Bảo Nhạc nên mới tranh thủ cơ hội, vừa ra tay trừng trị Vương Bảo Nhạc, vừa giành lấy lợi ích về phía mình.

Ai ngờ Vương Bảo Nhạc lại có thể lật ngược thế cờ. Mà điều quan trọng nhất trong chuyện này là ông ta đã hiểu ra hai việc, thứ nhất là mồm mép của Vương Bảo Nhạc và thứ hai chính là thái độ của Chưởng viện này đây.

Mãi đến lúc này, vị y sư già mới ngẩng đầu lên nhìn Phó Chưởng viện với vẻ thản nhiên:

"Biết lỗi rồi thì lui xuống đi."

Phó Chưởng viện thoải mái hẳn. Ông ta theo Chưởng viện nhiều năm nên biết rằng khi đối phương nói thế nghĩa là chuyện này đã xong một nửa. Phó Chưởng viện cung kính cúi đầu rồi mới rời đi. Đi một quãng xa, nghĩ tới Vương Bảo Nhạc, trong mắt ông ta hiện lên vẻ lạnh lùng thâm độc, song cũng hiểu rằng mình không thể ra tay ngay trong khoảng thời gian ngắn được. Có điều, dù tên học viên cỏn con kia có chút thủ đoạn thì ông ta cũng chẳng coi ra gì.

Ông ta không biết rằng, sau khi ông ta rời đi thì có một lão giả lẳng lặng xuất hiện bên cạnh vị y sư già. Lão giả lưng gù đứng sau lưng vị y sư già như tôi tớ.

"Chưởng viện cao minh, mượn việc này để âm thầm cảnh cáo Phó Chưởng viện Cao Toàn. Chắc là sau lần này hắn ta sẽ thu liễm lại. Thế nhưng hắn ta nhận một đống lỗi mà lại không hề nhận cái lỗi to nhất, ấy chính là thò tay quá dài."

"Ngoài ra thuộc hạ điều tra ra, trong sự kiện lần này, có học thủ của Linh Phôi học đường trong Pháp Binh hệ âm thầm khống chế dư luận. Đồng thời, Phó Chưởng viện qua lại khá thân thiết với kẻ này. Học thủ Linh Phôi học đường là người muốn có suất đặc chiêu của Pháp Binh hệ, dường như còn có cha hắn giật dây sau lưng."

"Cha của học thủ Linh Phôi học đường sao? Đường đường là một trong mười bảy nghị viên của Liên bang, sẽ không dùng thủ đoạn thô thiển như thế đâu. Chuyện này dừng lại ở đây thôi."

Vị y sư già tươi cười, trong mắt ẩn chứa vẻ châm chọc.

"Hắn ta mà nhờ vả nghị viên thì ta còn có thể đánh giá cao hắn một chút, thế nhưng hắn ta lại trông vào con của người ta. Cao Toàn này chung quy vẫn chẳng có đầu óc gì."

"Chưởng viện, kẻ đó là tiểu nhân chân trong chân ngoài, sao ngài không…"

Lão giả bên cạnh vị y sư già chần chừ một chút.

"Vẫn chưa đến lúc."

Trong mắt vị y sư già lóe lên tia nhìn thâm thúy. Người ngoài không thể hiểu được giá trị của nhân vật thu hút cừu hận mà ông đã vất vả tạo ra này lớn đến mức nào đâu.

"Sau này ắt sẽ có người không nhịn được mà ra tay với Cao Toàn. Dù thế nào thì muốn ra tay với hắn cũng phải đến chỗ ta trao đổi chút ít chứ."

Vị y sư già tươi cười nói thầm trong lòng.

Thời gian cứ trôi, Vương Bảo Nhạc cứ tu luyện suốt ba tháng trời.

Trong ba tháng này, vì Vương Bảo Nhạc ít xuất hiện khiến cho lời bàn tán về hắn trong Pháp Binh hệ vơi đi nhiều, lại cộng thêm việc học nặng nề, dần dần mọi người cũng chẳng chú ý đến hắn nữa.

Từ một khía cạnh nào đó, đúng là Vương Bảo Nhạc đã kín tiếng khiêm nhường thành công như hắn muốn lúc ban đầu.

Cuối cùng, có công mài sắt có ngày nên kim, vào một ngày của ba tháng sau, trong cơ thể Vương Bảo Nhạc đã miễn cưỡng hình thành nên một hố đen phệ chủng mà hắn có thể cảm nhận được.

Cảm nhận được lực hút tản ra từ cơ thể, Vương Bảo Nhạc phấn chấn lau mồ hôi, nghĩ rằng mình đã tiến thêm một bước đến thành công rồi, đoạn, hắn lại mau chóng tiếp tục tu luyện.

Sau khi có phệ chủng thì linh khí trong động phủ từ từ bị thay đổi phương hướng rồi chảy thẳng về phía Vương Bảo Nhạc như dòng nước. Dần dần, không chỉ trong động phủ mà linh khí ở bên ngoài động phủ cũng như vậy.

Cuối cùng, linh khí trong khu vực xung quanh nơi Vương Bảo Nhạc ở như sôi sục lên, hình thành một cơn lốc xoáy vô hình, mà trung tâm của cơn lốc xoáy này chính là… hố đen phệ chủng trong cơ thể của hắn.

Một lượng lớn linh khí bị hút vào vượt qua tốc độ tản mác linh khí của cơ thể hắn, bắt đầu ngưng tụ và tích lũy, thế rồi từ từ mang tới cảm giác thoải mái khó có thể hình dung, như thể đang có vô số bàn tay xoa bóp trên cơ thể. May mà, tuy Vương Bảo Nhạc chìm đắm trong đó nhưng vẫn biết mình phải làm gì. Hắn nâng tay phải lên, dùng công pháp Thái Hư Phệ Khí quyết để ngưng tụ Linh Thạch.

Thế nhưng, đến lúc này thì một điểm khó nữa của Thái Hư Phệ Khí quyết lại xuất hiện. Tuy linh khí đậm đặc có thể ngưng tụ lại nhưng chỉ cần hơi bất cẩn một chút là thất bại ngay.

Mà một khi thất bại thì một lượng lớn linh khí đang ngưng tụ sẽ khuếch tán ra ngoài rồi bị hút vào cơ thể của Vương Bảo Nhạc để tích lũy lần nữa.

"Ta không tin!"

Vương Bảo Nhạc có chút điên cuồng. Nỗi mong chờ đối với thành công gần ngay trước mắt khiến cho hắn càng thêm cố chấp. Thế là hắn mua một lượng đồ ăn cực lớn mà đa số là đồ ăn vặt rồi ru rú trong động phủ y như bế quan, ăn uống xả thải đều giải quyết ngay trong nhà, hoàn toàn đắm mình trong tu luyện.

Dần dần chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra thân thể tròn vo của mình đã… càng ngày càng tròn, mỡ càng ngày càng dày… kinh người hơn là cơ thịt của hắn còn bóng loáng lên, tuy không đến mức lóng lánh trong suốt nhưng cũng nhẵn mịn vô cùng.

Thân thể hắn bây giờ tuyệt đối không tầm thường mà là do linh khí tích lũy tạo thành linh chi (mỡ). Dẫu sao mỡ cũng là năng lượng dư thừa trong cơ thể chuyển hóa nên, mà linh khí trong cơ thể Vương Bảo Nhạc giờ đây đã vượt xa người thường. Hắn cứ không ngừng hút linh khí và luyện Linh Thạch thất bại, thế nên mỡ cứ ngày một nhiều lên.

May mà học bào học sinh đặc chiêu hắn mặc được làm bằng tài liệu đặc thù, rất co giãn, cho nên dù là lúc này cũng không sợ rách toạc ra. Còn mặt mũi của Vương Bảo Nhạc thì đã thay đổi hẳn, mặt hắn được mạ một tầng sáng loáng và đôi mắt cũng càng ngày càng híp lại…

Cứ thế, một tháng đã bất giác trôi qua, tuy rằng trong thời gian đó Vương Bảo Nhạc cũng phát hiện ra thể trọng của mình, thế nhưng hắn chỉ một lòng một dạ đắm mình trong việc luyện Linh Thạch nên bỏ qua luôn. Cho đến một ngày nọ, Vương Bảo Nhạc kích động nhìn một viên Linh Thạch hình thoi trong lòng bàn tay mình. Sau khi thử nghiệm độ tinh khiết của nó, hắn ngửa mặt lên trời cười to.

"Thành công rồi, ha ha, cuối cùng thì ta cũng thành công rồi!"

"Không phải độ tinh khiết năm thành, mà là bảy thành rưỡi!"

Vương Bảo Nhạc xúc động và phấn chấn vô cùng. Trước kia, hắn ở thành Phượng Hoàng nhiều năm mà chỉ có thể luyện ra Linh Thạch có độ tinh khiết hơn năm thành, thế mà hôm nay lại luyện ra tận bảy thành rưỡi. Phải biết rằng tiêu chuẩn ghi danh của Đạo viện đứng đầu Liên bang "Đạo viện Bạch Lộc cũng chỉ là Linh Thạch có độ tinh khiết bảy thành rưỡi mà thôi.

Vương Bảo Nhạc rất hài lòng. Hắn cảm thấy bây giờ mình đã lợi hại lắm rồi, định bụng đứng lên đi lại vài vòng để phát tiết nỗi niềm sung sướng. Thế nhưng, lúc hắn định toan đứng lên thì lại suýt nữa không đứng được. Bấy giờ hắn mới sửng sốt mà cúi đầu xuống.. nhìn thấy thân hình đã mập gấp đôi so với nửa năm về trước. Đạo bào đặc chiêu đỏ thắm căng phồng ra để lộ từng thớ thịt núng nính…

Hắn thở dồn dập, trợn to hai mắt.

"Vụ này… vụ này…"

Vương Bảo Nhạc rên lên một tiếng, không đắm mình trong cố chấp luyện Linh Thạch nữa, hắn lập tức ý thức được lúc này đây mình gặp phiền phức lớn rồi!

"Trời ơi, ta chỉ không chú ý có một tí thôi mà, sao… sao lại thế này!!"

Vương Bảo Nhạc run lên, cái gia phả từng xem qua hiện lên trong đầu hắn. Hắn vừa căng thẳng vừa sợ hãi, vội vàng vươn ngón tay tròn ủng ra nhìn mà khóc không ra nước mắt.

Thế nhưng tính mãi, hắn phát hiện ra rằng tính kiểu gì thì dựa theo tuổi thọ của mấy vị tổ tiên béo trước kia, hình như hắn cũng không sống thọ cho lắm… Thế là hắn khóc thật luôn.

"Ta còn chưa làm học thủ, ta còn chưa làm Tổng thống Liên bang, ta không muốn đoàn tụ với các hảo hán gia gia béo đâu."

Vương Bảo Nhạc sợ run người, khát khao giảm cân ngập tràn trong đầu óc. Thế nhưng, hắn đã cố công giảm cân bao lâu nay mà cơ hồ không có hiệu quả, chuyện này làm hắn phát điên rồi.

"Vận động, ta phải vận động! Ta phải chạy bộ! Nhân lúc đống thịt đó vừa mới xuất hiện, có lẽ còn cứu vãn kịp!"

Vương Bảo Nhạc nghiến răng. Lúc này cách đầu tiên mà hắn có thể nghĩ đến chỉ có chạy bộ, thế là hắn vội vàng chạy ra khỏi cổng động phủ.

May mà, tuy rằng hắn béo lên một vòng nhưng không phải là không có cách nào cứu vãn, vẫn còn đi ra khỏi cửa được. Vừa ra đến bên ngoài, ánh mặt trời đã rọi lên đạo bào đỏ thắm khoa trương của hắn. Nhìn cái bóng khổng lồ của mình, Vương Bảo Nhạc bi phẫn hét to một tiếng, rồi dốc hết sức bú mẹ mà guồng chân chạy như điên trên đỉnh Pháp Binh.

Trên đường chạy điên cuồng và bi phẫn ấy, Vương Bảo Nhạc cũng phát hiện ra những thay đổi trong cơ thể mình. Hắn cơ hồ không hề mệt mỏi, trong cơ thể có linh lực đậm đặc bù đắp tất cả sức lực tiêu hao khiến cho tốc độ của hắn nhanh hơn rất nhiều. Có lẽ cảm thấy đỉnh Pháp Binh quá nhỏ và người biết mình quá nhiều, Vương Bảo Nhạc bèn phóng thẳng xuống dưới núi và chạy vòng quanh đảo Hạ Viện.

Hôm ấy, có rất nhiều học sinh Pháp Binh hệ nhìn thấy một quả bóng đỏ lăn qua bên cạnh mình. Họ sửng sốt một lát rồi thốt ra tiếng kinh hô. Tốc độ của quả bóng đỏ kia quá nhanh, hắn lại còn che mặt, thế là trên linh võng xuất hiện vô số lời đồn và lời bàn tán xôn xao.

"Hôm nay ta trông thấy một quả bóng…"

"Ta cũng thấy!"

"Nhìn quen quen, hình như là… đạo bào của học sinh đặc chiêu thì phải?"

Trong khi Pháp Binh hệ bàn tán xôn xao thì bên hồ trên đảo Hạ Viện lại có một đám học sinh Chiến Võ hệ đang chạy bộ. Trong số họ có học sinh đặc chiêu Chiến Võ hệ Trác Nhất Phàm và đám người Trần Tử Hằng. Bên cạnh họ là một người đàn ông trung niên, ấy là lão sư của Chiến Võ hệ đang dẫn học sinh của mình chạy bộ với vẻ vô cùng nghiêm nghị.

So sánh với học sinh của các hệ khác thì Chiến Võ hệ giống như là quân nhân bởi vì Chiến Võ hệ chú ý nghiên cứu tất cả các môn võ cổ. Nếu bàn về thực chiến thì họ càng đứng đầu trong các hệ. Bất cứ học sinh nào trong hệ này đều phải có thân thể cường tráng, cho nên họ có một hạng mục rèn luyện trụ cột tên là chạy xoay vòng.

Để giúp học sinh đề cao tố chất thân thể nhanh chóng và tiến vào Khí Huyết cảnh thuận lợi nên lúc này, tuy đã khai giảng được nửa năm nhưng Chiến Võ hệ vẫn đang tiến hành chạy xoay vòng.

"Chạy nhanh lên! Các ngươi chưa ăn cơm à?"

Lão sư Chiến Võ hệ trừng mắt lườm học sinh bên cạnh mình rồi hô vang.

Tuy nói thế, nhưng mà nhìn đám trẻ tinh lực dư thừa, sôi nổi hăng hái thế này thì ông vẫn rất hài lòng. Nhất là Trác Nhất Phàm và Trần Tử Hằng, tuy đã qua cảnh giới phải chạy xoay vòng nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo, làm cho ông càng cảm thấy đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

"Các ngươi phải nhớ, Chiến Võ hệ chúng ta khinh thường luyện khí, khinh thường luyện đan, thứ chúng ta muốn là thân thể của mình, là cực hạn của nhục thân. Bất kể kẻ khác dùng pháp bảo hay là độc đan, bọn chúng đều là gà bệnh, Chiến Võ hệ của chúng ta dùng một quyền là đánh bẹp hết!"

"Quyền cước mạnh mẽ của chúng ta là mạnh nhất!"

"Tốc độ chạy của chúng ta là nhanh nhất!"

"Nhục thân của chúng ta là vô địch!"

Theo tiếng hô vang của lão sư trung niên, đám học sinh cũng phấn chấn hét lớn. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà khí huyết ngập trời, như thể thật sự có thể trấn áp hết thảy đám gà bệnh luyện đan luyện khí…

Thấy đám nhỏ khí thế bừng bừng, người đàn ông trung niên đắc ý lắm, đang định nói thêm mấy câu, thì đúng vào lúc này… có một quả cầu thịt đỏ chói lăn vèo qua từ sau lưng bọn họ …