Ngay khi gã thanh niên kia vừa mở miệng thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên tụt hứng. Cảm giác này như thể giữa buổi trưa nóng nực khó khăn lắm mới tìm thấy một bình nước băng linh, đang định uống một hớp thì lại thấy ở trong đó có một con ruồi...
Vương Bảo Nhạc gần như trừng mắt theo bản năng nhưng cuối cùng hắn chỉ hít sâu một hơi, cảm giác vào lúc thế này mình hẳn là nên phong độ một chút. Vậy nên, dù đang nhíu mày nhưng hắn vẫn im re không nói gì.
Em bánh bao cũng nhíu mày nhưng có thể là do cô thường gặp phải cảnh này nên giờ vẫn giữ phép lịch sự, nhẹ giọng cất lời.
"Chúng ta chưa gặp nhau bao giờ hết. Ta cũng không muốn làm quen với ngươi."
Cô từ chối rất thẳng thừng và dứt khoát. Nói xong, cũng không thèm để ý đến tên kia mà kéo tay Vương Bảo Nhạc đi tiếp.
Hình như là nhận thấy tâm trạng của Vương Bảo Nhạc không tốt nên Chu Tiểu Nhã vội nhỏ giọng nói:
"Anh Bảo Nhạc đừng có giận, em không quen người đó."