Thấy Tư Dịch cất súng, Lưu Thiết mới thở phào một hơi.
Nhưng nhìn thi thể của anh Hổ trên mặt đất, ông vẫn rùng mình. Cuối cùng Lưu Thiết đi tới đẩy Tư Dịch một cái, lại xoay người gọi Lưu Tử Vân, Lưu Kỳ và Thanh Dứu, Vân Tiên.
"Đi đi! Mấy đứa đi mau! Đi nhanh đi!" Lưu Thiết bắt đầu xua họ đi.
Trong đám người bị đuổi đi này có cả Lưu Tử Vân và Lưu Kỳ.
"Bố! Bố…" Lưu Tử Vân trợn to hai mắt, anh ta nhìn bố mình bằng ánh mắt khó tin.
"Mau đi đi, đừng nói gì cả. Tiểu Vân, con tới phòng bố lấy cái hộp sắt dưới giường, bên trong là toàn bộ tiền chúng ta có, con mang tất cả đi đi, mau chạy đi, chạy càng xa càng tốt! Cả đời cũng đừng trở về đây nữa." Lưu Thiết nhíu mày, sắc mặt trắng bệch.
"Còn Tiểu Hân, Tiểu Hân à, con gái ngoan của bố, con cũng mau chạy đi!"
Lưu Thiết cố nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, thúc giục mọi người.
"Tiểu Vân, hứa với bố, con phải chăm sóc tốt cho các em!" Lưu Thiết lại quay sang dặn dò Lưu Tử Vân.