Quả thật cái tát này rất mạnh, chỉ trong chốc lát, mấy đường vân tay lằn trên mặt đã sưng phù lên, giống mấy con giun lớn bò trên mặt Khương Ngọc Triết, đến hắn nhìn mà cũng cảm thấy đau răng.
"Không phải là ta chưa từ bỏ ý định sao? Rốt cuộc sao cô ấy lại phát hiện ra ta nhỉ? Không có lý mà." Khương Ngọc Triết ôm lấy quai hàm, nói với vẻ rất không phục. Ngoài Mộc Hàn Yên ra, đến cả Hoa Nguyệt và Tư Dung cũng không phát hiện ra mấy đường tàn ảnh kia của hắn, nhưng không biết tại sao một người có thực lực kém xa bọn họ như Mộc Ngọc Oánh lại phát hiện ra được, lần nào tát cũng chuẩn. Một lần hai lần thì còn có thể nói là may mắn, nhưng lần nào cũng vậy, hắn có nghĩ thế nào cũng không nghĩ thông được.
"Chẳng phải hỏi là sẽ biết sao." Mộc Hàn Yên trừng mắt nhìn Khương Ngọc Triết với vẻ tức giận, trong lòng thầm mắng: Đáng đời, nếu không phải ngươi cứ muốn lợi dụng thì sao có kết quả như thế này chứ.
"Ngọc Oánh, muội qua đây." Mộc Hàn Yên gọi.