Ngô Tề Vân vốn dĩ còn có chút do dự, nhưng thấy Mộc Thành động thủ nên cũng quyết tâm xông lên, đấm đá liên tiếp lên người Mạc Ngạn Hồng.
Có lẽ, nếu lúc này thả Mạc Ngạn Hồng ra thì Ngô gia và Mạc gia bọn họ còn có đất mà về, nhưng nếu thật sự đến ngày đó, Ngô Tề Vân hắn ta có thể không đếm xỉa đến sao? Tất cả những gì xảy ra ở Dị Thú cốc đều lần lượt tái hiện lại trước mắt hắn ta. Ngô Tề Vân biết nếu hắn ta thật sự làm như vậy thì cả đời này hắn ta sẽ không được an lòng.
Làm người chỉ cần không hổ thẹn với trời đất, cho dù có bị đuổi khỏi Ngô gia thì đã làm sao?
Mộc Thành cũng ném trường kiếm dính máu xuống, dùng quyền cước để chào hỏi cơ thể của Mạc Ngạn Hồng.
Hai người đều không kiêng kỵ điều gì, ra tay đương nhiên sẽ không khách khí rồi. Rất nhanh, trong viện lập tức truyền đến tiếng kêu thảm thiết khóc cha gọi mẹ của Mạc Ngạn Hồng.