Mộc Thành bình tĩnh rải xuống một nắm đất vàng, nhìn đống bụi bặm li ti bay tứ tung, tất cả tình ý, tất cả ký ức cũng theo đất bụi phảng phất bay đi. Làm xong tất cả thứ này, hắn ta khẽ quay đầu sang nhìn Mộc Hàn Yên đang nói chuyện với Nghiêm Vũ Sơ. Nhìn từ góc độ này, thấy được góc nghiêng tinh tế của Mộc Hàn Yên. Giữa chân mày Mộc Hàn Yên vừa phóng khoáng vừa điềm tĩnh, hai vị này nghiêm khắc mà nói là có xung đột, nhưng trên người Mộc Hàn Yên lại không tỏ ra vẻ gì là mâu thuẫn.
Chính là con người này đã khiến cõi lòng mình chết lặng, rồi lại bừng sống trở lại.
Vẻ mặt Mộc Thành từ từ hiện lên nụ cười, trong lòng càng cảm nhận được một cảm giác xúc động của cuộc đời mới. Đúng vậy, cuộc đời mới, là cuộc đời mới. Từ đó trở đi, cuộc đời của hắn ta có một khởi đầu mới, là một cuộc sống hoàn toàn mới, một cuộc sống mới toanh thuộc về Mộc Hàn Yên. Từ đó về sau, hắn ta chỉ vì Mộc Hàn Yên.