"Thì ra là vậy, chuyện có liên quan đến thượng cổ thần thú, cũng chỉ có thiếu chủ nhà mình mới khiến bọn họ an tâm được." Mộc Hàn Yên bừng tỉnh đại ngộ, nửa cười nửa không nhìn Ngô Tề Vân: "Nói vậy, thân phận của huynh ở Ngô gia cũng không đơn giản đâu nhỉ?"
"Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta nghĩ có lẽ mình sẽ trở thành thiếu chủ của Ngô gia." Ngô Tề Vân xoa xoa cằm, lại bồi thêm một câu: "Nhưng nếu chết ở Dị Thú cốc, vậy thì ta sẽ chẳng là gì cả."
"Huynh nói hết mọi chuyện cho bọn ta biết, không sợ ta qua cầu rút ván sao?" Mộc Hàn Yên cười hỏi.
"Ta còn lựa chọn nào sao? Sự tình ra nông nỗi này, đã hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của chúng ta. Nếu không tình cờ gặp huynh, rồi nghe thấy Ngô Tùng Hưng nói muốn kết đồng minh với huynh, e là hiện tại ta đã bị dị thú gặm sạch cả xương rồi, ngoài việc tin tưởng huynh, ta không còn lựa chọn nào khác." Ngô Tề Vân cười khổ nói.