"Lấy đủ chưa, đủ rồi thì mau ra ngoài, chưa đủ thì đi lấy thêm chút nữa." Đại trưởng lão nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đúng chuẩn công tử bột của nàng thì tức đến xịt khói, khua khua tay như đuổi ruồi muỗi, nói với vẻ vừa chán ghét vừa châm chọc.
"Đợi đã, hình như thực sự còn có thể lấy thêm một chút, đợi ta đi lấy ngay bây giờ đây." Bỗng nhiên Mộc Hàn Yên nói.
Thế là, mấy người Đại trưởng lão bèn nhìn một khối đồ tạp nham có hình người chậm rãi xoay người, quay về trước động nhỏ ở bên tường một cách vô cùng chậm chạp, nhặt một thanh trường kiếm, cắm vào trên lưng rồi đi về phía cửa với tốc độ càng chậm hơn.
Nghe thấy tiếng thở hổn hển như hộp kéo gió của Mộc Hàn Yên, Cảnh quản sự toát mồ hôi lạnh đầy đầu. Mộc Phong cũng trợn to hai mắt, quên lau đi máu tươi trên đỉnh đầu.