Còn Dạ Lan Phong? Lúc này hắn đang chắp tay sau lưng, khẽ nhéo vào tay của mình. Môi của Hàn Yên… thật mềm mại...
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, hồi lâu cũng không hề lên tiếng.
Ở phía xa, Chu Bính Hải nhìn thấy cảnh tượng này mà trợn tròn mắt há hốc miệng. Thánh Diên Đan mà đại nhân lại dùng làm thuốc trị thương như thế? Mới một lát mà đã dùng hết hai viên! Còn nữa, đại nhân, đại nhân nhìn tên công tử bột kia như thế này, trong lòng ta bèn nảy ra một câu "tràn trề tình ý". Eo ôi! Chu Bính Hải vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, làm sao mình có thể cùng một trình độ với tên Kim Vũ Quang ngốc nghếch kia chứ!
Hồi lâu sau, rốt cuộc Mộc Hàn Yên cũng hoàn hồn, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười: "Dạ công tử, cảm ơn huynh, huynh... lại cứu ta một lần nữa. Ân tình của huynh, ta sợ là khó mà báo đáp."
Dạ Lan Phong nhìn nụ cười tươi tắn của nàng, hắn thất thần trong giây lát.
Chỉ cần có nụ cười này là đủ rồi.