Bỗng nhiên, cảm giác có một vật kỳ lạ gì đó trong tay khiến Mộc Hàn Yên sửng sốt. Mộc Hàn Yên giơ tay ra, nhìn thấy giữa lòng bàn tay là chiếc la bàn cũ nát, trên mặt còn có nhiều chỗ loang lổ không rõ.
Đây là cái gì? Mộc Hàn Yên có chút kỳ quái nhìn chiếc la bàn trong lòng bàn tay, nàng không hiểu vì sao nó lại xuất hiện ở đây. Nàng nhớ rất rõ, kiếp trước nàng không hề có đồ vật như thế này.
Mộc Hàn Yên xem đi xem lại chiếc là bàn trong tay, trong lòng khẳng định kiếp trước mình tuyệt đối không có đồ vật này. Lẽ nào cái này là do mình mang về khi sống lại? Vậy đây là thứ gì? Mộc Hàn Yên nhìn chiếc la bàn đen thui, tầm thường trong tay mình, nghiên cứu một hồi lâu cũng không phát hiện ra điểm nào khác thường, nhưng ngẫm lại đây có thể là vật mà mình mang về khi sống lại, nàng liền cất cẩn thận.
Sáng hôm sau, Hoa Nguyệt và Tư Dung đã có mặt từ rất sớm, trong mắt hai người bọn họ đều có chút vui mừng không thể che giấu. Mộc Hàn Yên hiểu rõ, đó là vì những dược liệu ngày hôm qua đưa cho bọn họ cầm về nhà đã phát huy tác dụng, chắc hẳn hiệu quả cũng không tệ, cho nên trong lòng hai người này rất vui. Ánh mắt của hai người bọn họ nhìn Mộc Hàn Yên cũng chứa đựng lòng biết ơn.
Mộc Hàn Yên không dùng bữa sáng tại phủ Thành chủ mà dẫn theo Hoa Nguyệt và Tư Dung đi ra ngoài, trực tiếp đi về phía Phỉ Thúy lâu. Phỉ Thúy lâu này không phải là nơi bán đồ trang sức bằng ngọc màu xanh biếc mà là một tửu lâu, có loại rượu ngon nhất trong thành. Cho dù là hương vị của đồ ăn hay là điều kiện hoàn cảnh của quán đều cực kỳ tốt. Đương nhiên giá cả cũng không rẻ, tiền trả cho một bữa sáng ngang bằng với số tiền chi tiêu mấy ngày của gia đình thường dân.
Mộc Hàn Yên ngồi xuống ở một bàn bên cửa sổ lầu hai, gọi một bàn đồ ăn, chậm rãi thưởng thức hương vị của những cái bánh bao nhỏ mà đã lâu không được ăn, quay đầu nhìn xuống con đường phía dưới lầu. Hiện tại, tâm trạng của nàng rất nặng nề. Giấc mộng tối qua khiến nàng đến giờ vẫn chưa trở lại bình thường được. Được ăn đồ ăn của Phỉ Thúy lâu một lần nữa, trong lòng nàng thật sự rất nhung nhớ. Nàng đã từng vì trốn tránh sự truy sát mà chạy như điên suốt ba ngày bốn đêm, cũng đã từng vì trốn tránh sự tìm kiếm mà ẩn nấp dưới đầm lầy hôi thối mấy canh giờ. Lúc đó vừa đói vừa mệt lừ, sau khi trốn khỏi sự truy sát, nàng rất muốn hớp một hớp cháo nóng, ăn một miếng bánh bao nhỏ. Hiện tại nàng đã ăn được rồi nhưng tâm trạng đã không giống trước kia.
Ngay tại lúc Mộc Hàn Yên đang lẳng lặng ăn bữa sáng, dưới lầu có một người nhìn thấy nàng. Vừa nhìn thấy Mộc Hàn Yên ngồi trước cửa sổ, ánh mắt hắn liền sáng lên, sau đó bèn chạy lên lầu. Đương nhiên Mộc Hàn Yên cảm nhận được ánh mắt kia đang dừng lại trên người mình và cũng nhìn thấy rõ người đó.
Người này...
Khóe miệng của Mộc Hàn Yên hơi nhếch lên. Người này là một tên công tử bột đích thực, là cái loại đã quần áo lượt là thì không nói, lại còn háo sắc, háo sắc đến mất hết nhân phẩm. Ở kiếp trước, lúc đó nàng hồ đồ không biết gì nên thật sự từng bị người này hãm hại một lần. Có điều, hôm nay đã là lúc đòi lại cả gốc lẫn lãi rồi.
Về phần kiếp trước bị hãm hại, Mộc Hàn Yên có chút khó nói. Tên công tử bột này tên là Nguyên Thiên Ba, kiếp trước tên này đã ở lầu xanh tranh giành tình nhân, tranh hoa khôi cùng với một tên công tử bột khác. Bởi vì lúc đó kinh tế của hắn ta eo hẹp, cuối cùng vì không đủ tiền nên trực tiếp báo tên nàng, ghi nợ vào sổ của nàng. Tú bà cũng biết đến đại danh công tử bột của Mộc Hàn Yên, cũng biết bình thường tên này và Mộc Hàn Yên có qua lại, hơn nữa hình như quan hệ cũng rất tốt, thế nên bà ta không nghi ngờ gì hắn ta, ghi nợ số bạc đó cho Mộc Hàn Yên, sau đó đến phủ Thành chủ đòi nợ. Việc này khiến Mộc Hàn Yên tức đến trắng bệch cả mặt, luôn phàn nàn là thật hoang đường. Cuối cùng vẫn là Việt Phàm Linh đứng ra giải quyết.
Cái gọi là có đi lại và quan hệ tốt chính là tên này vừa nhìn thấy Mộc Hàn Yên liền bám lấy, vô cùng thắm thiết. Thực tế thì đây chỉ là sự thắm thiết đơn phương của mình hắn ta, thế nhưng lại khiến người ngoài có cảm giác hắn ta và Mộc Hàn Yên rất thân cận và có quan hệ rất tốt. Mà thứ hắn ta muốn chính là như vậy, nếu không thì làm sao hãm hại được Mộc Hàn Yên?