Hiện tại, tên này nhìn thấy Mộc Hàn Yên, hai mắt sáng lên mà chạy tới, có dùng mông lết cũng muốn lên được trên đây, lúc này, tên này muốn đến chỗ Mộc Hàn Yên để lôi kéo làm quen, nghĩ cách để hãm hại một phen.
Quả nhiên, rất nhanh, Nguyên Thiên Ba đã chạy tới, còn chưa đến bàn của Mộc Hàn Yên đã khom lưng chào hỏi: "Ô kìa, Hàn Yên huynh, mấy ngày không gặp mà phong thái của huynh vẫn như xưa. Một ngày không gặp quả thật như cách ba thu, ta thật sự rất nhớ huynh đấy. Hôm nay ta mời, chúng ta đi uống một ly, thế nào?"
Không để ý đến việc Mộc Hàn Yên căn bản không nhìn lấy một cái, tên Nguyên Thiên Ba này cứ tự nhiên như ruồi mà nói một tràng.
"Hàn Yên huynh, thực là đúng lúc, ta đây cũng chưa ăn sáng. Cùng nhau ăn nhé?" Nguyên Thiên Ba nói xong câu này bèn định ngồi xuống phía đối diện Mộc Hàn Yên. Thế nhưng, chợt có hai bóng người chắn trước mặt hắn.
"Các ngươi là ai?" Nguyên Thiên Ba hơi kinh ngạc, cũng có chút tức giận mà mở miệng nói. Thực ra hắn ta đã sớm nhìn ra thân phận của hai người bọn họ khi thấy hai người này mặc đồ thị vệ của phủ Thành chủ. Thế nhưng hắn ta giả bộ không biết, tức giận hỏi: "Các ngươi là thứ gì mà dám chặn đường ta, các ngươi có biết ta và công tử của các ngươi…"
"Ngươi là ai?" Mộc Hàn Yên không đợi Nguyên Thiên Ba nói xong đã thản nhiên ngắt lời của tên Nguyên Thiên Ba đang lải nhải này.
Ba từ ngắn ngủi này khiến Nguyên Thiên Ba giống như con vịt bị bóp lấy cổ họng, hắn ta im bặt, sau đó là vẻ mặt kinh ngạc. Hắn ta luống cuống nói: "Hàn Yên huynh, là ta đây, Thiên Ba đây, là huynh đệ tốt nhất của huynh – Thiên Ba đây. Ta biết rồi, nhất định là Hàn Yên huynh còn chưa tỉnh ngủ, có chút bực tức khi mới dậy thôi, ta hiểu mà."
Mộc Hàn Yên hơi nghiêng đầu, cười như không cười mà nhìn tên Nguyên Thiên Ba này. Sao lúc trước nàng không phát hiện ra tên Nguyên Thiên Ba này cũng là một nhân tài chứ? Da mặt dày không nói làm gì, đến việc tìm cho mình một lý do để không bị khó xử cũng có thể trôi chảy như vậy. Mức độ không biết xấu hổ này cũng coi như là có chút thành tựu.
Tính một chút thì thời gian mà Nguyên Thiên Ba ở lầu xanh tranh giành tình nhân với người khác ở kiếp trước cũng chính là mấy ngày tiếp theo đây. Xem ra Nguyên Thiên Ba đã sớm ưng ý hoa khôi đó rồi, nhưng khổ nỗi ngân lượng eo hẹp, chắc mấy ngày nay đều ngồi thủ ở đây để lôi kéo làm quen. Thảo nào vừa rồi hắn ta kêu gào lớn tiếng như vậy, thu hút ánh mắt của không ít người ở Phỉ Thúy lâu này. Không phải là muốn chứng minh cho mọi người thấy bọn họ có quan hệ không bình thường sao?
"Nguyên Thiên Ba." Mộc Hàn Yên cười cười, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Nguyên Thiên Ba, ý bảo hắn ta tiến lại.
Nguyên Thiên Ba thấy thế liền vui mừng hớn hở, mang theo dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, đưa hai tay đẩy Hoa Nguyệt và Tư Dung ra, sau đó dùng tay phủi phủi chút bụi vốn không tồn tại trên người. Sau khi cười lạnh một tiếng với Hoa Nguyệt và Tư Dung, hắn ta bèn đi đến phía của Mộc Hàn Yên.
Mộc Hàn Yên cười tủm tỉm nhìn Nguyên Thiên Ba, sau đó chậm rãi gằn từng chữ: "Không phải ngươi muốn chứng minh cho mọi người thấy quan hệ của chúng ta là quan hệ không bình thường sao? Ta giúp ngươi đạt được mục đích nhé!"
Đầu tiên, Nguyên Thiên Ba cảm thấy vui mừng, sau đó có một luồng cảm giác không lành chợt xuất hiện trong lòng, không đợi hắn ta cân nhắc cẩn thận, Mộc Hàn Yên liền cầm cái bát trong tay đập lên đầu hắn, rồi bình thản nói với Hoa Nguyệt và Tư Dung: "Đánh cho ta."
Chữ "đánh" này thật sự như đinh đóng cột, chấn động tâm hồn.
Hoa Nguyệt và Tư Dung vừa mới nhận được chút lợi từ chỗ Mộc Hàn Yên, có thể không biểu hiện ra một chút sao? Đánh tên công tử bột háo sắc này, chẳng những không có tội, lại có thể trừ hại cho dân. Vì thế, hai người vừa nghe thấy lời nói của Mộc Hàn Yên bèn ra tay động thủ. Hoa Nguyệt trực tiếp đấm một cái vào mũi Nguyên Thiên Ba làm mũi hắn ta chảy máu.