Trong tiếng ồn ào, Hoa Nguyệt lại bị đánh bay ra ngoài một lần nữa nhưng hắn vừa rơi xuống đất chốc lát lại đứng lên.
"Không thể nào, không thể như vậy được!" Hồng Sơn Bá trừng to hai mắt nhìn Hoa Nguyệt với biểu cảm giống như gặp ma vậy, ngay sau đó hắn ta lại đấm thêm một cú nữa.
Hoa Nguyệt bị đánh ngã lần nữa nhưng hắn lại nhanh chóng đứng lên.
…
Hồng Sơn Bá đấm hết cú này đến cú khác, còn Hoa Nguyệt cứ ngã xuống rồi đứng dậy hết lần này đến lần khác. Thân thể của hắn càng lúc càng loạng choạng, hiển nhiên là bị thương không nhẹ, thế nhưng đôi mắt của hắn càng lúc càng sáng lên, tỏa ra thần quang, tốc độ đứng lên cũng càng nhanh hơn.
Lần này, không chỉ có Hồng Sơn Bá mà vẻ mặt của tất cả mọi người đều giống như gặp ma: gì vậy, đây chính là con gián đánh không chết trong truyền thuyết hay sao? Tại sao càng chịu đòn càng có tinh thần vậy?
Hồng Sơn Bá thì lại khác, sau khi đấm liên tiếp, hắn ta mệt đến mức thở hổn hển như trâu, bước chân cũng càng lúc càng chậm chạp.
Việt Phàm Linh lại nhìn về phía Mộc Hàn Yên, bà thấy khuôn mặt trầm tĩnh của nàng đang ung dung mỉm cười, trong mắt còn có sự tự tin mãnh liệt.
Đột nhiên, Việt Phàm Linh phát hiện dường như nữ nhi của bà không giống như trước kia nữa, có một chút gì đó thay đổi rồi.
Cuối cùng, Hồng Sơn Bá lại đấm một cú nữa.
"Đến lượt ta rồi!" Lúc này đây, Hoa Nguyệt không bị ngã xuống nữa mà tránh thoát được nắm đấm nặng như thép đó trong gang tấc, sau đó xoay người tung một cú đấm.
Đó là Hoa Nguyệt, vẫn là Hoa Nguyệt đó thôi, cú đấm này vẫn không thể hiện ra chút tu vi nào, nhưng khi tung ra, xẹt qua không khí lại truyền đến từng trận gió rít gào.
Dường như bóng dáng gầy gò kia được bao bọc bởi một lớp hào quang mạnh mẽ và bức người, mọi người ở xung quanh bị chèn ép đến mức gần như không thở nổi.
Bốp! Hồng Sơn Bá bật ngửa đầu lên, bay ra ngoài như diều bị đứt dây, đồng thời còn có âm thanh xương ngực bị gãy truyền tới.
Cơ thể nặng nề đó rơi xuống mặt đất làm bụi bay mù mịt. Hồng Sơn Bá cũng không kịp hét thảm một tiếng đã bất tỉnh ngay lập tức.
Hoa Nguyệt quỳ một chân trên đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, nắm tay cũng đầm đìa máu.
Hắn đã dùng hết sức lực toàn thân vào một quyền kia, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng lệch vị trí bởi vì quá sức.
Đó căn bản là một cú đấm dùng cả tính mạng!
Thắng rồi!
Cuối cùng cũng phản kích thành công!
Hoa Nguyệt cứ như vậy mà thắng rồi!
Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, vậy mà cây giá đỗ gà mờ này lại thật sự thắng rồi, rõ ràng hắn không có chút căn cơ tu luyện gì, gần như cũng miễn cưỡng được coi là kiếm sĩ cấp một, thế mà lại đánh bại thần lực trời sinh, dùng tu vi kiếm sĩ cấp một để sánh ngang với kiếm sĩ cấp hai như Hồng Sơn Bá.
Môi Mộc Thành có chút trắng bệch, tuy hắn ta là kiếm sĩ cấp ba nhưng nghĩ đến một quyền vừa rồi của Hoa Nguyệt cũng bất giác lạnh sóng lưng, nếu quyền này rơi trên người hắn ta, sợ rằng cũng không khá hơn Hồng Sơn Bá kia là bao!
Nụ cười trên mặt Mộc Hàn Yên nở rộ. Đây chính là Hoa Nguyệt mà nàng biết.
Tuy hiện tại hắn không có tu vi gì nhưng lại có thiên phú dị bẩm, xương cốt và kinh mạch của hắn đều mạnh mẽ và dẻo dai không chỉ gấp mười lần người bình thường, nói hắn là con gián đánh không chết cũng không có gì quá đáng.
Có điều ở kiếp trước, sau khi Hoa Nguyệt vào Mộc gia ba năm, hắn mới dần dần phát hiện ra thiên phú của hắn, cuối cùng trở thành cường giả đời đầu. Bây giờ, nàng chỉ chuẩn bị trước tất cả những điều đó mà thôi.
Bên ngoài đám người, Mộc Hàn Phong xoay người rời đi, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, chỉ là không người nào thấy được.
Sắc mặt Mộc Thành lúc này muốn đẹp bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu, hết xanh rồi lại trắng. Hắn ta hoàn toàn không thể chấp nhận được kết quả này, điều này sao có thể chứ? Rõ ràng Hoa Nguyệt gầy yếu kia chỉ có thực lực kiếm sĩ cấp một, làm sao có thể đánh hộ vệ có thực lực kiếm sĩ cấp hai của hắn ta thành như vậy?