Hạ Ý Hạo bỗng chốc đờ người ra, nhưng rất nhanh sau đó đã kịp phản ứng lại, anh nghiêm túc nhìn chăm chú vào Lâm San bằng đôi mắt đen nhánh, vô cùng kiên định nói ra hai chữ, "Kết hôn."
"Nhưng tạm thời em chưa có ý định kết hôn."
Lời của Lâm San như đang nói với Hạ Ý Hạo, cũng như đang tự nói với chính bản thân mình.
Cô không phủ nhận chuyện mình thích Hạ Ý Hạo, như lời Tiểu Miêu Miêu đã nói, cuộc đời rất ngắn, cô không muốn để thời gian của anh bị lãng phí, nhưng tình yêu lại không giống với hôn nhân.
Tình yêu là chuyện riêng của hai người, nhưng hôn nhân là chuyện của hai gia đình.
Lâm San nghĩ đến thân phận hiện giờ của mình, hơn nữa, cô không muốn khiến Hạ Ý Hạo phải khó xử.
Chờ khi cô đủ ưu tú, có thể xứng đôi bên Hạ Ý Hạo, dù anh có không muốn kết hôn với cô, cô cũng sẽ kéo anh đến Cục Dân chính.
Đầu óc Hạ Ý Hạo chết máy giây lát, nhưng rất nhanh sau đó anh đã hiểu ý của Lâm San, đôi mắt hẹp dài rạo rực vui mừng và kích động.