"Tại sao lại như vậy chứ?"
Hàn Di Quân mệt mỏi dựa vào giường, đầu óc rối loạn, ngổn ngang trăm mối.
Đứa bé trong bụng cô ta đã không còn nữa, lợi thế duy nhất để gả vào nhà họ Tống cũng mất rồi, cô ta nên làm gì bây giờ?
Hàn Di Quân không muốn tin rằng mình đã bị Tống Khải Minh vứt bỏ, cô ta lấy điện thoại di động gọi cho anh ta.
Bấm điện thoại xong, nhạc chờ từ điện thoại trong tay bay bổng ra bên ngoài, không biết tiếng nhạc ấy vang lên trong bao lâu, lúc điện thoại sắp tự cắt đứt thì bên kia mới có người nhận nghe.
"A lô?"
Bên kia đầu dây điện thoại truyền tới giọng nói khàn khàn mang theo âm thanh thở dốc của Tống Khải Minh.
Hàn Di Quân cau mày, không phải cô ta chưa từng trải qua việc giường chiếu với Tống Khải Minh, cho nên cô ta nghe rất rõ sự thay đổi trong giọng nói của cậu ta.
Hàn Di Quân nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Tống Khải Minh, chỉ mong anh không phải như tôi nghĩ.