Lâm San cho là cô ta đã nói rõ ràng đến vậy, Tống Khải Minh sẽ không dây dưa với mình nữa.
Nhưng mà bây giờ da mặt cậu ta đã dày đến mức người bình thường không thể tưởng tượng được.
Cô ta đi đến đâu, Tống Khải Minh đều đi đến đó.
Tống Khải Minh cũng không hiểu vì sao Lâm San đối xử với cậu ta như vậy, mà vẫn không muốn rời đi, chỉ muốn bám theo sau cô, dù có bị cô xem thường.
Cậu ta sợ một khi mình thật sự bỏ đi, cậu ta sẽ không còn gặp cô được nữa.
Hai người đi một trước một sau giống như cặp tình nhân bình thường, đi được một đoạn, không biết Lâm San đã thu về được bao nhiêu ánh mắt tò mò bắn tới.
Cô ta không thích ánh mắt như thế, cực kỳ không thích.
Đột nhiên Lâm San dừng bước, Tống Khải Minh thấy cô ta dừng lại cũng vội vàng phanh lại theo.
"San San, sao vậy?"
Lâm San quay đầu lại, Tống Khải Minh quá cao, cao đến mức cô ta phải ngẩng lên mới có thể thấy rõ được mặt cậu ta.