Miêu Hạo Hiên vừa nói dứt lời, không đợi Hạ Kỳ mở miệng, Hạ Mộng đã lườm Miêu Hạo Hiên trước một bước.
"Nhỏ chỗ nào, so với năm đó, ngày tôi tròn mười tám tuổi, ông cướp tôi về sổ hộ khẩu nhà ông thì bây giờ Miêu Miêu kết hôn được xem là muộn ấy."
Miêu Hạo Hiên và Hạ Mộng là tình yêu học trò, sau khi hai người vừa gặp ở đại học đã yêu nhau, Hạ Mộng bỗng dưng có thêm một tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Hạ Kỳ nhìn ba vợ tương lai với ánh mắt sâu xa.
Thì ra so với hành vi ăn cướp của ba vợ, hành vi đến trưng cầu ý kiến phụ huynh hai bên của anh có thể nói là rất nhẹ nhàng.
Miêu Hạo Hiên bị ánh mắt Hạ Kỳ làm cho mất tự nhiên.
Cô vợ nhìn trúng thì phải mau chóng ra tay, nếu bị gã đàn ông khác nhanh chân cướp mất thì ông không khóc đến chết sao.
Nhưng mà đối với con gái thì lại không như vậy. Ông phải làm đủ mọi cách ngáng chân, không thể để Hạ Kỳ dễ dàng mang con gái ông về nhà được.
Tuy rằng đã mang về rồi.