Tống Khải Minh một tay nhận điện thoại, tay kia vẫn siết thật chặt Lâm San, sợ cô chạy mất.
Lâm San cạn lời.
Trước kia, Tống Khải Minh nhìn thấy cô ta là chỉ ước có thể cách cô ta thật xa. Bây giờ cô ta đã giống như mong ước của cậu ta thì cậu ta lại bám dính lấy cô ta như keo 502.
Người đàn ông này đúng là không biết tự trọng.
Điện thoại là của Hàn Di Quân gọi tới, Tống Khải Minh nhìn lướt qua Lâm San, cố gắng nhỏ giọng.
"Cô gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lười biếng của Hàn Di Quân: "Tôi là vợ chưa cưới của anh, gọi điện chào hỏi chồng chưa cưới cũng không được sao?"
"Hôn ước giữa chúng ta chẳng mấy chốc nữa là sẽ bị hủy bỏ thôi."
"Anh cũng nói là chẳng mấy chốc nữa, cho nên hiện giờ tôi vẫn là vợ chưa cưới của anh."
"Hàn Di Quân, cô đừng có quá đáng." Tống Khải Minh không kiềm chế được cất cao giọng.
Lâm San nhìn cậu ta, cũng mơ hồ đoán được cú điện thoại này do ai gọi tới.