Lúc này Tiểu Miêu Miêu mới nhớ tới đồ trong tay mình. Cô nhấc hộp giữ nhiệt trong tay lên: "Đây là nước mơ thím Nghiêm nấu đó."
Tiểu Miêu Miêu kéo Hạ Kỳ ngồi xuống ghế sofa, sau đó vào phòng nghỉ lấy một cái cốc rót nước mơ vào cốc cho Hạ Kỳ.
"Thất cách cách, anh ở đây uống nước mơ nhé, em đi vẽ tranh."
Hạ Kỳ cầm cái cốc đựng nước mơ, nhướng mày: "Không cần anh làm mẫu cho em sao?"
"Tất nhiên là không rồi." Tiểu Miêu Miêu giơ tay phải lên đặt lên ngực mình, dí dỏm nháy mắt: "Khuôn mặt của Thất cách cách cũng đã khắc ở đây từ lâu rồi."
Hạ Kỳ nhếch môi cười.
Lâu rồi Tiểu Miêu Miêu không vẽ tranh nên hơi lụt nghề. Sau khi xé bỏ hai tờ giấy mới bắt đầu vào trạng thái.
Hai tiếng sau, một bức chân dung Hạ Kỳ ra đời.
Sau khi vẽ xong, Tiểu Miêu Miêu tranh công cầm bức vẽ cho Hạ Kỳ xem: "Thất cách cách, thế nào?"
"Tuyệt lắm!"