Lâm San không ngờ Hạ Ý Hạo lại về nước cùng cô ta.
"Anh…"
Hạ Ý Hạo cười: "Tôi về nước thăm ba mẹ tôi, nhân tiện xem bên chỗ ba cô có cần giúp gì không."
"Cảm ơn anh." Lâm San mấp máy khóe môi.
"Không cần nói cảm ơn với tôi đâu."
Với những sự giúp đỡ mà Hạ Ý Hạo dành cho cô ta, nói cảm ơn quả thực quá nông cạn, chỉ có thể chờ sau này có cơ hội báo đáp lại anh ta thôi.
Lâm San mím môi, không nói gì thêm, hai mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chuyện của Tống Khải Minh đã khiến cô ta không dám đụng tới tình yêu nữa.
Nhưng sự dịu dàng của Hạ Ý Hạo lại khiến cô ta không kìm được lòng mà chìm vào mê đắm.
Đôi lúc, cô ta nghĩ Hạ Ý Hạo giúp đỡ cô ta như vậy, phải chăng là thích cô ta?
Bằng không thì tại sao anh lại hết lòng hết dạ giúp đỡ cô ta - một người không có bất kỳ quan hệ gì với anh chứ?
Mà bây giờ, ba cô ta phải vào tù vì tội tham ô, bất kể là có xét xử hay không thì tội danh này đã được chứng thực rồi.