Sắc mặt hiện giờ của Hạ Kỳ đã đen đến độ có thể nhỏ ra mực, nhìn kẻ đầu sỏ bên cạnh mình một cái. Ánh nhìn đó khiến Tiểu Miêu Miêu có một ảo giác như mình sắp gặp xui xẻo.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ ăn ngay nói thật thôi, cũng đâu nói điều gì khác người mà Thất cách cách lại nhìn cô bằng ánh mắt ấy?
Tiểu Miêu Miêu gân cổ trợn ngược lại.
Không phải so xem mắt ai to hơn sao?
Cô không tin cô có thể thua được.
Trên thực tế mắt Hạ Kỳ quả thật không bằng đôi mắt to của Tiểu Miêu Miêu.
Cuối cùng vẫn là Hạ Kỳ dời tầm mắt trước, dùng đũa chung gắp một miếng cá vào đĩa mình để nhặt xương.
Giống như tiếng cười của Ngọc Mạn Nhu không hề tồn tại vậy.
Cười lâu như vậy mà không nhận được phản ứng gì từ Hạ Kỳ, Ngọc Mạn Nhu rất xấu hổ.
Bà sờ mũi, ngay lúc đang định mở miệng, Hạ Kỳ đã gắp miếng cá bỏ hết xương vào bát Tiểu Miêu Miêu, thản nhiên nói: "Mẹ, ăn cơm không nói chuyện."
Ngọc Mạn Nhu: "…"