Tiểu Miêu Miêu chớp đôi mắt to, kinh ngạc nhìn đứa bé đột nhiên xuất hiện trên giường.
Cô nhìn khắp phòng một vòng, không có ai ở đây ngoài Tiểu Tinh Mặc.
"Tiểu Tinh Mặc, sao cháu lại ở trên giường của dì vậy? Tự cháu leo lên hả?"
Tiểu Tinh Mặc cười khanh khách, nước bọt chảy ra từ khóe miệng. Cậu bé không để ý đến câu hỏi của Tiểu Miêu Miêu, chỉ giơ hai cánh tay mũm mĩm đòi bế: "Mẹ, dì bế, dì bế."
"Mẹ á? Chẳng lẽ là chị Lệ Lệ đưa cháu đến đây?" Nói rồi, Tiểu Miêu Miêu lại ngờ vực: "Không đúng, nếu chị Lệ Lệ bế cháu tới thì sao không thấy chị ấy, chẳng lẽ chị ấy bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi?"
"Ừm ừm." Không hiểu sao, Tiểu Tinh Mặc lại gật đầu.
"Vậy phải làm sao đây, chúng ta mau đi cứu mẹ cháu thôi!"
"Ừm." Tiểu Tinh Mặc chẳng hiểu Tiểu Miêu Miêu đang nói gì. Cô nói câu nào, Tiểu Tinh Mặc cũng gật đầu.
Tiểu Miêu Miêu nhìn dáng vẻ ngây ngô dễ thương của Tiểu Tinh Mặc thì liền nằm chổng vó dưới đất, cười ha hả.