Hạ Kỳ tự rót cho mình một ly, uống vào mà không biết mùi vị thế nào.
Bởi vì sáu năm trước, Tiểu Miêu Miêu đã yêu anh sâu đậm rồi, lại cộng thêm chứng lãnh cảm, khiến cho Dương Kiêu Sách rất khó để tiến vào trong tim của Tiểu Miêu Miêu.
Tất nhiên, dù không có chuyện đó thì Dương Kiêu Sách cũng sẽ không thể tiến vào trong tim của cô nhóc.
Dương Kiêu Sách uống rượu giải sầu một mình.
Anh cam tâm tình nguyện thích cô, giờ có lẽ anh không nên tiếp tục cố chấp nữa.
Nhưng một Tiểu Miêu Miêu như vậy đúng là khiến người ta không thể dứt ra được.
Hạ Kỳ không ngăn cản Dương Kiêu Sách, anh nghiêng người dựa vào ghế, nhâm nhi rượu vang đỏ.
Đợi đến khi Dương Kiêu Sách nằm bò ra bàn, Hạ Kỳ mới từ từ đứng dậy, chậm rãi chỉnh trang lại áo quần.
"Cậu có đi được không?" Hạ Kỳ bước đến trước mặt Dương Kiêu Sách, nhìn xuống anh ta.
"Được."