"Chẳng lẽ cậu không nhận ra người ta không thích ăn sao?"
Hạ Kỳ từ tốn bóc con tôm trong tay.
Anh vừa dứt lời, Hoàng Tinh Tinh lập tức nhìn anh với ánh mắt cảm kích.
Dương Kiêu Sách ảo não: "Sao em không nói sớm?"
"Em muốn nói, nhưng anh có cho em cơ hội không?" Hoàng Tinh Tinh liếc anh ta.
Dương Kiêu Sách tự biết đuối lý, nên sau đó cũng không bóc tôm cho Hoàng Tinh Tinh nữa.
Cả đĩa tôm gần như vào bụng của Tiểu Miêu Miêu hết.
Lúc ăn cơm, Dương Kiêu Sách và Hạ Kỳ đều gắp thức ăn cho Tiểu Miêu Miêu. Nhưng cô lại chỉ ăn thức ăn được Hạ Kỳ gắp, bỏ thức ăn của Dương Kiêu Sách gắp sang một bên.
Cô và Dương Kiêu Sách quen biết nhau sáu năm rồi. Dương Kiêu Sách biết rõ sở thích của cô.
Tiểu Miêu Miêu không ngốc, cô cũng biết tình cảm của Dương Kiêu Sách dành cho cô.
Từ khi tới thành phố S, anh ta cứ liên tục gọi cô là vợ. Thậm chí khi đến nhà cô, thể nào anh ta cũng bám theo sau Hạ Mộng, truy hỏi chuyện đính hôn khi còn bé.