"Miêu Miêu nhà họ Hạ, cậu là heo đấy à?" Ở đầu bên kia điện thoại, Điền Mật dở khóc dở cười.
Dưới góc nhìn của cô ấy, Tiểu Miêu Miêu chẳng khác gì heo hết.
Hàng ngày, ngoài ăn và ngủ ra thì chẳng quan tâm điều gì khác.
Cho dù có bị người ta mắng chửi cũng vẫn dửng dưng như không.
Tiểu Miêu Miêu dụi mắt đứng dậy khỏi lòng Hạ Kỳ: "Cậu có thể mắng tớ là mèo chết, nhưng không thể mắng tớ là heo chết được. Bởi vì đây là sự sỉ nhục đối với heo."
Điền Mật: "..."
Bây giờ, Điền Mật bỗng cảm thấy chẳng muốn đánh với những anh hùng bàn phím trên Weibo nữa. Bởi vì cô ấy muốn đánh con mèo chết giẫm ở đầu bên kia điện thoại.
Điền Mật hít sâu, nuốt cơn giận trong lồng ngực xuống, bình tĩnh lên tiếng: "Bây giờ cậu lên Weibo xem trước đi đã, được không?"
"Được rồi."
Lúc này, Tiểu Miêu Miêu đã ngồi xuống mép giường để xỏ giày.
Cô đã hạ sốt rồi, nhưng bởi vì nằm quá lâu nên lúc rời giường, đầu vẫn có cảm giác hơi choáng.