Tiểu Miêu Miêu bực mình đấm ngực Hạ Kỳ: "Thất cách cách, Mimi và anh họ đến kìa."
"Để họ ở dưới nhà chờ."
Hạ Kỳ chưa từng cảm thấy có một buổi sáng nào phải kìm nén ngọn lửa như hôm nay.
Chỉ muốn yên tĩnh hôn môi thôi mà cứ bị cắt ngang liên tục.
Môi lưỡi hai người còn đang quấn quýt, Tiểu Miêu Miêu bực mình cắn một cái vào đầu lưỡi Hạ Kỳ.
"A…" Một tiếng kêu rên vang lên.
Đầu lưỡi truyền đến sự tê dại khiến anh buông lỏng sự giam cầm với Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu được tự do liền như một con cá chạch xảo quyệt, chẳng để ý đến cơ thể trần truồng của mình mà chạy vội vào trong phòng chứa quần áo.
Đợi đến khi cô mặc xong đồ đi ra thì thấy Hạ Kỳ vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi ngồi ở trên giường.
Chẳng qua sắc mặt anh đen sì, rõ ràng là không được thỏa mãn.
Tiểu Miêu Miêu cười ngượng ngùng: "Thất cách cách, ừm, tối về em lại cho anh hôn có được không?"