Đường Bảo Bối đi rồi.
Lúc đi, cô gửi cho Tiểu Miêu Miêu và Điền Mật mỗi người một tin nhắn.
Đêm qua không nói chuyện rời đi là vì không muốn cho họ đến sân bay đưa tiễn cô, cảm nhận nỗi đau ly biệt này.
…
Sáng sớm.
Ánh Mặt trời hắt vào mỗi góc nhà.
Trên chiếc giường lớn lấy màu trắng làm chủ đạo có một đôi đang nằm.
Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn dựa sát vào ngực người đàn ông, ngoài cảm giác mờ ám ra còn có cả sự ấm áp nhè nhẹ.
Mãi lâu sau, mí mắt của Tiểu Miêu Miêu khẽ động hai lần, bàn tay bé nhỏ gõ lên cái đầu đau nhức.
"Đau quá đi!"
Hạ Kỳ vốn dĩ không ngủ sâu, mà lúc này nếu không vì có Tiểu Miêu Miêu nằm trong lòng anh thì anh đã đi làm rồi.
Anh rũ mắt xuống, liếc nhìn Tiểu Miêu Miêu đang nhíu mày xoa đầu.
Hạ Kỳ giơ tay, ngón tay đầy đặn chạm vào huyệt thái dương của cô, nhẹ nhàng mát xa.
Cơn đau hơi dịu đi, hàng lông mày nhíu chặt của Tiểu Miêu Miêu từ từ thả lỏng.
"Có đỡ hơn chút nào không?"