Tiểu Miêu Miêu không chịu: "Không được."
"Tại sao không được, lão già khốn kiếp và cô gái xấu xí không phải là một đôi trời sinh sao?"
"Em nói không được là không được." Tiểu Miêu Miêu nói rất ngang ngược.
Hạ Kỳ đầu hàng: "Được rồi, được rồi, không được. Vậy em nói xem em là gì?"
Tiểu Miêu Miêu ngẫm nghĩ rồi nói: "Em là người đẹp vô địch vũ trụ."
Hạ Kỳ: "…"
"Không được sao?" Tiểu Miêu Miêu lại ngẫm nghĩ: "Vậy em là tiểu tiên nữ đẹp nhất Tứ hải bát hoang?"
Hạ Kỳ: "…"
"Ngầu nhất trong lịch sử?"
"Đẹp nhất thế giới?"
"Đẹp đến nỗi làm người khác nghẹt thở?"
Nghe cô nhóc càng nói càng thái quá, khóe miệng Hạ Kỳ giật giật.
Hạ Kỳ dắt chiếc xe đạp công cộng màu vàng ở bên cạnh ra, bế Tiểu Miêu Miêu lên rồi đặt cô nhóc ở yên sau.
"Em mãi mãi là người đẹp nhất trong lòng anh."
Tiểu Miêu Miêu còn chưa kịp nói thì Hạ Kỳ đã đạp xe về phía trước.