Tống Khải Minh không hề muốn chia tay, cậu ta dùng lý lẽ để thuyết phục, dùng tình cảm để làm cảm động cô ta.
"Tiểu Quân, cho dù trong bụng em không có con của anh, nhưng chẳng lẽ em không nhớ những điều tốt đẹp mà anh dành cho em mấy ngày nay sao?"
Từ sau khi hai nhà bàn bạc xong, Tống Khải Minh vẫn luôn đi theo sau Hàn Di Quân, gần như là cô ta nói gì nghe nấy.
"Xí!"
Hàn Di Quân không hề nể nang chút nào. Cô ta cảm thấy nhục nhã mà trợn mắt nhìn Tống Khải Minh: "Anh đối xử với tôi mà cũng gọi là tốt sao? Đấy rõ ràng là đùa bỡn."
Quả thật là Tống Khải Minh đối xử với cô ta cũng tốt, nhưng cậu ta làm như vậy cũng chỉ vì để xơ múi cô ta. Bây giờ, Hàn Di Quân chỉ cần vừa nghĩ tới mọi người trong trường chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta là cô ta lại tức giận đến mức muốn điên lên.
Tống Khải Minh cười mỉa mai: "Đùa bỡn? Nhưng tại sao lúc anh đùa bỡn em, em lại không đẩy ra mà trái lại còn làm ra cái vẻ hưởng thụ?"