Ở bên đây, số người vây lại xem Tiểu Miêu Miêu càng lúc càng đông.
Hạ Mộng với Miêu Hạo Hiên vừa ra ngoài gọi điện thoại rồi quay vào, đã trông thấy người trong đại sảnh càng lúc càng thưa đi.
Hạ Mộng thắc mắc: "Ơ, mới nãy chẳng phải còn rất nhiều người ư, mọi người đi đâu cả rồi?"
"Đáng lẽ ra bữa tiệc còn chưa kết thúc thì không nên đi mới đúng chứ."
"Đúng vậy."
Ngay khi Hạ Mộng đang thắc mắc, có một nhân viên phục vụ chạy đến. Nhân viên phục vụ chạy vội quá, lúc nói chuyện còn thở hổn hển.
"Bà... Bà Miêu... Bà mau đi qua xem thử đi ạ, có một cô gái tự xưng là Miêu Miêu, giả mạo con gái của bà."
Hạ Mộng hơi ngẩn ra, khóe miệng run rẩy lặp lại lời của nhân viên phục vụ thêm một lần: "Có một cô bé tự xưng là Miêu Miêu mạo danh con gái của tôi à?"
Sao bà cứ cảm thấy câu nói này nghe kỳ quặc vậy?
"Ông xã, anh cảm thấy đây là trò gì thế?"
"Anh cảm thấy đây rất có thể là trò đùa của con gái chúng ta."