Vừa dứt lời, Tống Khải Minh liền thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Hạ Kỳ. Chỉ một cái liếc mắt cũng đủ để Tống Khải Minh đông cứng.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy đó chẳng qua là một ánh mắt nhẹ nhàng. Nhưng chỉ Tống Khải Minh mới biết, trong ánh mắt đó ẩn chứa nhiều thứ có thể làm cậu ta sợ gần chết. Có tức giận, có chán ghét, có đe dọa, còn có vẻ lạnh thấu xương chờ tính sổ với cậu ta.
Tiểu Miêu Miêu liếc Tống Khải Minh, đấm vào lòng bàn tay của Hạ Kỳ, bắt đầu tay đấm chân đá.
"Thất cách cách, sao anh lại giúp người ngoài, em ghét anh, em không thèm thích anh nữa."
Thất cách cách không cho Tiểu Miêu Miêu đánh Tống Khải Minh, nên cô bèn trút hết cơn giận lên người Hạ Kỳ. Vừa đánh vừa đá, cô còn giận dữ cắn vào cánh tay Hạ Kỳ.
Những sinh viên đứng bên cạnh sững sờ nhìn cảnh này. Cô gái kia quá hung hãn, còn thầy giáo cũng quá dung túng.