Ánh mắt Hạ Kỳ giống như có thể nhìn thấu tất cả, Hạ Ý Hạo mất tự nhiên sờ mũi.
"Chỉ có vậy thôi, còn có thể có gì được chứ?"
Rõ ràng đã chột dạ đến gần chết mà còn cứ tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Hạ Kỳ cũng không để ý tới anh ta nữa mà tiếp tục cúi đầu đọc tài liệu.
Hạ Ý Hạo ngồi một mình được một lát rồi nhàm chán nhìn Hạ Kỳ: "Hạ Kỳ, tối nay anh có tới tiệc chào đón tiểu thư nhà thị trưởng trở về không?"
Hai mắt Hạ Kỳ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đôi môi mấp máy: "Không đi."
"Tại sao lại không đi?"
"Không muốn đi."
"Đi đi mà, đi đi mà!"
Hạ Ý Hạo vươn tay ra muốn kéo Hạ Kỳ đi.
Lúc anh ta vươn tay ra, Hạ Kỳ đã đoán được trước mà giơ tay lên. Hạ Ý Hạo bắt hụt nhưng không hề nhụt chí mà tiếp tục mè nheo với Hạ Kỳ.
"Hạ Kỳ, chẳng lẽ anh không muốn biết rốt cuộc người đăng bài viết đó có phải Hàn Di Quân hay không, sau đó cho cô ta một bài học hay sao?"
"Không muốn."