"Sao, có phải là không còn lời nào để ngụy biện rồi hay không?"
Dù Lâm San có cả trăm miệng cũng không thể bào chữa được gì nữa, cô ta im lặng không nói gì. Sự im lặng của cô ta trong mắt Hạ Ý Hạo chính là một kiểu thừa nhận.
Hạ Ý Hạo bực bội vò đầu bứt tai.
"Cô cứ ở nhà yên tâm chờ đơn kiện từ luật sư của tôi đi. Lâm San, tôi cho cô biết, đứa con gái như cô chỉ thích hợp ở tù thôi."
Lời nói của Hạ Ý Hạo đã kích thích Lâm San. Cô ta ném va li ra, hai mắt đỏ sọng nhìn Hạ Ý Hạo.
"Đúng, tất cả những thứ anh nói đều do tôi làm đó. Bài là do tôi đăng, ảnh chụp cũng do tôi tải lên đó. Anh có gan thì cứ kiện tôi đi! Không phải chỉ là tù thôi hay sao? Ai sợ ai chứ?"
Hôm nay, Lâm San đã chẳng còn gì để mất nữa, dù sao cô ta cũng đã chỉ còn một mình, đi đâu cũng giống nhau cả.
Cô ta tiến lên một bước, xích lại gần Hạ Ý Hạo. Cảm giác bị lấn át tới một cách khó hiểu khiến Hạ Ý Hạo không nhịn được lùi về phía sau mấy bước.