Nhìn "cậu bé" mềm nhũn dưới người mình, Tống Khải Minh bực bội mắng Lâm San mấy câu. Đúng là sớm không tới, muộn không tới, lại tới ngay lúc này.
Tống Khải Minh bất đắc dĩ thở dài, rời khỏi người Hàn Di Quân.
Lúc đứng dưới đất, Tống Khải Minh loạng choạng, hoa mắt chóng mặt. Cậu ta lắc đầu, choáng váng khi nhìn chiếc giường bừa bộn và cơ thể trần truồng của Hàn Di Quân... Đầu cậu ta như bị một chiếc gậy gõ vào, kinh ngạc không thôi.
Cậu ta ngơ ngác nhìn những thứ này, nói lắp bắp: "Di... Di Quân... Chúng ta..."
Cậu ta cố gắng nhớ lại tất cả nguyên nhân xảy ra chuyện này.
Hôm qua cậu ta giúp Hàn Di Quân dọn dẹp ký túc xá, sau đó Hàn Di Quân muốn cảm ơn cậu ta.
Từ chối khéo mà không thành, cậu ta đã đồng ý lời mời của Hàn Di Quân. Trên đường đến quán ăn, trời đột nhiên mưa lớn.
Đi ăn không được, Tống Khải Minh bèn lái xe chở Hàn Di Quân về.