"Không biết." Điền Mật thành thật trả lời.
"Bởi vì loại người như Tống Khải Minh, dù mang theo vẻ thanh cao kiểu học thức nho nhã, trông thì tưởng phong độ ngời ngời, nhưng thực ra rất yếu đuối hủ lậu. Thích ngâm thơ làm câu đối, thích viết mấy lá thư tình buồn nôn, thật ra là vì muốn giống như người thời xưa, trong vườn hoa, dưới ánh trăng được muôn vàn thiếu nữ theo đuổi, hát vang tình yêu tươi đẹp của cậu ta. Thật sự giả tạo đến mức khiến người ta ghê tởm."
Điền Mật ngơ ngẩn: "Cậu không thể nói mấy lời bình thường dễ hiểu hơn à?"
"Thật ra cậu ta chính là gã đàn ông thối tha, lăng nhăng, lấy tình yêu làm cái cớ để cưa cẩm con gái xung quanh."
Điền Mật: "…"
Lời tóm tắt này thật là cao siêu!
Đợi đến khi Tống Khải Minh hoàn hồn trước nhan sắc của Hàn Di Quân thì phát hiện Tiểu Miêu Miêu và Điền Mật đứng bên cạnh đã không còn nữa. Cậu ta định đuổi theo nhưng mũi chân vừa mới nhấc lên đã bị Lâm San giữ lại.