Tiểu Miêu Miêu khụt khịt mũi, giương đôi mắt ngân ngấn nước nhìn về phía người đàn ông trước mặt mình.
"Thất cách cách!"
Trông thấy Hạ Kỳ, Tiểu Miêu Miêu vui mừng lớn tiếng gọi tên anh. Cô hăm hở bổ nhào vào người của Hạ Kỳ, dùng giọng nói nũng nịu nhõng nhẽo: "Thất cách cách, người ta nhớ anh lắm á!"
Hạ Kỳ nâng cơ thể bé bỏng của Tiểu Miêu Miêu lên, đi vào trong nhà.
"Nhớ anh chỗ nào hả?"
"Chỗ nào em cũng nhớ hết." Tiểu Miêu Miêu dựa vào lòng Hạ Kỳ, hít hà hơi thở dễ chịu trên người anh, một bước cũng không muốn rời xa.
"Nhất là trong lòng em ấy."
"Anh cũng rất nhớ em." Hạ Kỳ nói.
"Anh lừa người ta." Tiểu Miêu Miêu ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Kỳ: "Nếu anh nhớ đến em, sao không nhắn cho em cái tin nào, ngay cả điện thoại cũng không gọi nữa chứ?"
"Điện thoại anh hết pin rồi." Hạ Kỳ hờ hững giải thích.