"Thất cách cách, chẳng phải đây là việc mà hai người yêu nhau sẽ làm sao? Sao anh còn cần chuẩn bị? Anh còn cần chuẩn bị cái gì chứ? Có phải anh vốn không thích em không?"
Tiểu Miêu Miêu càng nói mắt càng đỏ hoe lên. Từ nhỏ đến lớn, Hạ Kỳ sợ nhất là Tiểu Miêu Miêu khóc.
"Không phải, sao Thất cách cách lại không thích em chứ?"
Tiểu Miêu Miêu bĩu môi, không chịu bỏ qua, nói: "Vậy sao anh lại không muốn em?"
Hạ Kỳ đành chịu: "Đêm nay anh sẽ cho em, có được chưa?"
Nhận được sự đồng ý của Hạ Kỳ, Tiểu Miêu Miêu mới mỉm cười.
Tâm trạng của cô tốt hơn hẳn: "Câu này là chính anh nói đó, không được nuốt lời nha!"
"Không nuốt lời." Hạ Kỳ không còn cách nào khác. Anh thật sự sợ cô nhóc này rồi.
E rằng bây giờ chỉ cần anh vừa nói muốn đổi ý, thì Tiểu Miêu Miêu sẽ lập tức gào khóc lên ngay!
"Móc ngoéo đi!"
Tuy rằng rất trẻ con, nhưng Hạ Kỳ vẫn đưa ngón tay út ra, ngoéo tay với cô nhóc.