Cuộc họp mới diễn ra được một nửa thì thình lình có người đẩy cửa phòng làm việc ra. Hạ Kỳ sầm mặt, đang định quở trách vị khách không mời đi vào mà không chịu gõ cửa này. Lúc ngẩng đầu và thấy rõ khuôn mặt của vị khách đó thì lời quở trách vừa ra khỏi cổ họng đã bị anh nuốt xuống.
Tiểu Miêu Miêu chột dạ cúi đầu.
Hạ Kỳ gõ ngón tay lên tay vịn ghế, ánh mắt sâu xa: "Nói đi, sao em trốn học, còn vì sao mà hối hận?"
Vừa rồi, sở dĩ thư ký Lý gặp Tiểu Miêu Miêu ở dưới lầu là do Hạ Kỳ cử đi đón Tiểu Miêu Miêu. Cô bé xuất hiện ở đây sớm hơn một tiếng đồng hồ, nhất định là trốn học.
Tiểu Miêu Miêu ôm lấy eo Hạ Kỳ, như con mèo vẫy đuôi làm nũng với chủ, nhìn anh bằng ánh mắt long lanh: "Thất cách cách, anh đừng đến dạy ở trường bọn em, được không?"
"Tại sao?" Hạ Kỳ vén tóc mai của cô bé, để lộ vầng trán đầy đặn trắng muốt của Tiểu Miêu Miêu rồi hỏi: "Không phải em rất thích Thất cách cách đến dạy ở trường em sao?"