Bộ quần áo đập vào người Tiểu Miêu Miêu. Cô chỉ nhìn thoáng qua đã thấy đúng kiểu dáng cô thích. Nhưng cô vẫn ngồi nguyên như vậy, rề rà không chịu nhúc nhích.
Lúc Hạ Kỳ tắm xong trở ra đã thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của cô nhóc.
Anh đau đầu đỡ trán: "Miêu Miêu, tại sao em chưa mặc quần áo?"
Tiểu Miêu Miêu nói như lẽ dĩ nhiên: "Em đang chờ anh mặc cho em mà!"
"Em không biết tự mặc sao?"
"Biết chứ!" Tiểu Miêu Miêu nói: "Từ nhỏ đến lớn đều là anh mặc quần áo cho em. Bây giờ em cũng chỉ muốn anh mặc quần áo cho em thôi."
Hạ Kỳ nhướng mày: "Vậy mấy năm không có anh ở bên, em đều không mặc đồ à?"
"Đương nhiên là có." Cô nhóc nói như lẽ dĩ nhiên: "Lúc anh không có ở đây, không ai mặc đồ cho em, em đành phải tự mặc. Nhưng bây giờ anh đã trở về, sao em còn phải tự mặc làm gì?"
Hạ Kỳ: "…"
Hạ Kỳ cười: "Vậy em muốn để anh mặc quần áo cho em cả đời sao?"