Cô ta nổi giận đùng đùng ngẩng đầu lên thì lập tức trông thấy bàn tay trắng nõn đang chìa ra trước mặt cô ta.
"Trả sợi dây chuyền cho tôi."
Mặt Hạ Kỳ lạnh tanh không chút biểu cảm.
"Sợi dây chuyền nào cơ?" Chị Thang giấu sợi dây chuyền ra sau như là phòng cướp.
Hạ Kỳ cười lạnh: "Còn muốn giấu?"
Chị Thang đã lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có, cô ta bỏ sợi dây chuyền của mình vào túi xách, mấp máy môi: "Thật nực cười, tôi bỏ sợi dây chuyền của mình vào túi thì có liên quan gì tới anh?"
"Tôi không quan tâm đến dây chuyền của cô, nhưng sợi dây chuyền hình mèo con mà cô vừa cầm là của tôi."
"Anh nói cái này sao?" Chị Thang lấy sợi dây chuyền ra, lúc Hạ Kỳ vươn tay ra, cô ta lại nhanh chóng bỏ vào trong túi xách của mình, khiêu khích nói: "Anh nói là của anh thì chính là của anh sao? Nhưng tôi nói đó là của tôi đấy!"