Sau khi hát xong một bài, cô gái mới dứt bỏ được trạng thái chuyên chú của mình. Cô vuốt lại vết nhăn trên váy rồi đứng lên thì phòng thu bỗng vang lên vài tiếng vỗ tay giòn giã.
Cô gái ngẩng đầu nhìn về phía tiếng vỗ tay, khi thấy hai người bạn tốt của mình, khóe môi của Tiểu Miêu Miêu kéo lên nụ cười nhẹ.
"Mi Mi, Bảo Bối."
Đường Bảo Bối cười: "Hay lắm Miêu Miêu."
Điền Mật: "..." Quay đầu sang chỗ khác không để ý tới Tiểu Miêu Miêu.
Đã nhiều năm như vậy, dù Điền Mật có tức giận và uốn nắn đến mức nào, con mèo chết tiệt Tiểu Miêu Miêu này vẫn không chịu đổi cách gọi. Cuối cùng, Điền Mật vẫn cho qua, sau đó để mặc Tiểu Miêu Miêu gọi mình như vậy.
Thời gian khá ưu ái bọn họ, Tiểu Miêu Miêu không hề dậy thì bất thành, mà ngày càng ngọt ngào hơn. Vết tích của tuổi dậy thì chưa từng lưu lại trên gương mặt cô. Gương mặt nhỏ kia vẫn trắng nõn, trơn nhẵn và bầu bĩnh là thế, khiến người ta chỉ tiếc không thể cắn một cái.