Nhìn vẻ mặt khó xử của cô nhóc, Hạ Kỳ cười khổ.
Cuối cùng anh cũng đã nhận ra sự khác lạ của Tiểu Miêu Miêu. Mấy ngày nay, mỗi lần cô nhóc muốn hôn anh thì cô bé luôn dừng lại khi hai người đang cách nhau gần nhất, vào lúc anh đang mong chờ nhất.
Ngay cả khi đêm đến, Hạ Kỳ muốn cho Tiểu Miêu Miêu một nụ hôn chúc ngủ ngon thì cũng bị cô bé tránh đi. Hơn nữa, cô bé còn làm vậy trong vô thức.
Ngoại trừ nắm tay và ôm, Hạ Kỳ cùng Tiểu Miêu Miêu đã không thể thân mật hơn nữa.
Thậm chí, anh đã lờ mờ cảm nhận được sự bài xích của cô nhóc.
Hạ Kỳ ngập ngừng, thử chủ động kề môi mình tới gần Tiểu Miêu Miêu. Mùi cỏ xanh dễ chịu trên người của anh bao trùm lấy Tiểu Miêu Miêu. Tiểu Miêu Miêu vẫn luôn yêu thích mùi hương trên người Hạ Kỳ lại nảy sinh ra cảm xúc mâu thuẫn.
Cô bé bụm miệng mình lại, nhanh chóng nhảy xuống người Hạ Kỳ, sau đó chạy vào nhà vệ sinh.
"Ọe..."