"Nhưng chính cô là người xúi giục Jack."
Nếu không có Catherine xúi giục, Jack vốn không thù không oán với Tiểu Miêu Miêu, thì sao gã có thể đi hại Tiểu Miêu Miêu được.
Lạc Kỳ khởi động cổ tay, hùng hổ đi về phía Catherine. Sức ép tỏa ra trên người gã ùn ùn ập đến như bao phủ cả trời đất. Trái tim của Catherine thót lên từng hồi.
Cô ta sợ hãi, nói năng lộn xộn: "Nhưng cái tát trên mặt của Tiểu Miêu Miêu là gã đánh, anh nên đi tìm gã, không nên đến tìm tôi."
Nói rồi, Catherine còn rụt cổ lại.
Hạ Kỳ bật cười, trên khuôn mặt tuấn tú đen kịt của anh đầy vẻ mỉa mai: "Thật không ngờ, hóa ra cô lại quan tâm đồng bọn của mình đến thế."
Hạ Kỳ gằn mạnh hai chữ "quan tâm", Catherine nghe thấy mà nóng bừng gò má. Thế nhưng không còn cách nào khác, trong giờ khắc nguy hiểm thế này, người không vì mình thì trời tru đất diệt.