Tiểu Miêu Miêu đứng chắn trước người Hạ Kỳ, đôi mắt to đen láy không khách sáo nhìn tụi con gái mê trai: "Anh ấy là của tớ, các cậu cút ngay đi."
Tiếng tuyên bố chủ quyền của Tiểu Miêu Miêu vọng đến bên tai, Hạ Kỳ từ từ bỏ tay xuống, khóe môi cong lên. Vẻ bực bội vì bị bao vây khi nãy cũng biến mất.
Nhìn cái đầu trước ngực, lần đầu tiên Hạ Kỳ cảm thấy, cảm giác được bảo vệ thật ra cũng rất tốt.
"Cậu là ai chứ, dựa vào đâu mà nói anh ấy là của cậu?"
Trong đám người lập tức có người không vừa lòng.
"Đúng đấy, trên người anh ấy dán nhãn hiệu của cậu sao?" Một bạn nữ khác không khách sáo chỉ vào mũi Tiểu Miêu Miêu: "Tớ còn nói anh ấy là bạn trai của bọn tớ đấy!"
"Cậu nhìn cậu nhỏ con thế kia, cậu chắc rằng cậu có thể xứng với nam thần ư?"
"Đúng là buồn cười chết mất, mau tìm chỗ nào mát mẻ ngồi xuống ăn kem đá đi!"
Đám người nói qua nói lại, Tiểu Miêu Miêu tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, suýt nữa nổ tung.